Bản chất hai mặt của vấn đề
Cơ bản
Tóm tắt
Nội dung
14/02/2020ThienOshoHiện với tất cả
Thuộc mục:
Ảnh tiêu đề:
HiệnHiện
Tên:
Bản chất hai mặt của vấn đề
Thẻ Keywords (67 ký tự):
Bản chất hai mặt của vấn đề
Thẻ Description (160 ký tự):
Bản chất hai mặt của vấn đề
Thiết lập:Duyệt: Duyệt - Loại tin: - ---Chia sẻ---
Url nguồn:
Tóm tắt (Chỉ viết ngắn gọn ko viết dài quá)

webID: 25CF551050660A9B47258503000EB7B9
<div><a href="https://youtu.be/zP9XrmANdII" target="_blank">Audio: https://youtu.be/zP9XrmANdII</a></div>
<div>&nbsp;</div>
<div>C&acirc;u hỏi quan trọng nhất trong mọi c&acirc;u hỏi l&agrave;: <i>Hạnh ph&uacute;c thực sự l&agrave; g&igrave;</i>? Người ta c&oacute; thể đạt được n&oacute; kh&ocirc;ng? Hạnh ph&uacute;c l&agrave; vĩnh cửu, hay chỉ l&agrave; khoảnh khắc? Cuộc sống chỉ l&agrave; một giấc mơ ph&ugrave; du hay cũng l&agrave; một sự thật trường tồn? Cuộc sống chỉ c&oacute; sống v&agrave; chết hay c&ograve;n c&oacute; sự lu&acirc;n hồi giữa hai c&otilde;i tử sinh? Bởi v&igrave; kh&ocirc;ng c&oacute; g&igrave; m&atilde;i m&atilde;i n&ecirc;n cũng chẳng c&oacute; hạnh ph&uacute;c thực sự. Nếu hạnh ph&uacute;c l&agrave; một khoảnh khắc, n&oacute; chỉ tho&aacute;ng qua đời bạn: n&oacute; b&ecirc;n bạn l&uacute;c n&agrave;y, rồi sẽ rời xa bạn v&agrave;o một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute;. V&agrave; khi kh&ocirc;ng c&ograve;n hạnh ph&uacute;c, bạn lại rơi v&agrave;o trạng th&aacute;i thất vọng tối tăm.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Cuộc sống thật l&agrave; mờ mịt. Gi&acirc;y ph&uacute;t n&agrave;y bạn tr&agrave;n trề niềm vui nhưng thời khắc sau, lại chứa đầy đau khổ; cuộc đời bạn l&agrave; một trạng th&aacute;i hỗn độn những cảm x&uacute;c. Bạn kh&ocirc;ng thể giữ hạnh ph&uacute;c ở lại m&atilde;i m&atilde;i. Một c&aacute;ch b&iacute; ẩn, hạnh ph&uacute;c cứ đến rồi đi m&agrave; bạn kh&ocirc;ng c&aacute;ch n&agrave;o l&agrave;m chủ được n&oacute;. Bạn kh&ocirc;ng thể tr&aacute;nh khỏi sự đau khổ; v&igrave; n&oacute; cũng đến v&agrave; đi theo c&aacute;ch ri&ecirc;ng của n&oacute;. Bạn chỉ đơn giản l&agrave; một nạn nh&acirc;n. Bạn bị xẻ đ&ocirc;i ra giữa hạnh ph&uacute;c v&agrave; bất hạnh. Kh&ocirc;ng bao giờ b&igrave;nh an được.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Cuộc sống n&agrave;y lu&ocirc;n bị ph&acirc;n t&aacute;ch th&agrave;nh hai mặt. B<i>ản chất hai mặt của hạnh ph&uacute;c v&agrave; bất hạnh l&agrave; nền tảng nhất v&agrave; r&otilde; r&agrave;ng nhất</i>. Ch&uacute;ng ta c&ograve;n v&ocirc; số thứ c&oacute; t&iacute;nh chất hai mặt kiểu như vậy: t&iacute;nh hai mặt của y&ecirc;u v&agrave; gh&eacute;t, sống v&agrave; chết, ng&agrave;y v&agrave; đ&ecirc;m, m&ugrave;a h&egrave; v&agrave; m&ugrave;a đ&ocirc;ng, trẻ v&agrave; gi&agrave;, v.v... v&agrave; v.v... Về cơ bản, con người lu&ocirc;n bị giằng x&eacute; giữa hạnh ph&uacute;c v&agrave; khổ đau, bị đẩy v&agrave;o hai th&aacute;i cực kh&aacute;c nhau của cảm x&uacute;c, kh&ocirc;ng thể t&igrave;m được trạng th&aacute;i c&acirc;n bằng.</div>
<div>Theo Phật gi&aacute;o, con người mắc chứng t&acirc;m bệnh. T&acirc;m bệnh n&agrave;y l&agrave; cố tật, hay c&oacute; thể vượt qua?</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>C&acirc;u hỏi nền tảng v&agrave; quan trọng nhất được đặt ra: Hạnh ph&uacute;c thực sự l&agrave; g&igrave;? Chắc chắn hạnh ph&uacute;c m&agrave; ch&uacute;ng ta biết kh&ocirc;ng phải l&agrave; đ&iacute;ch thực, n&oacute; chỉ l&agrave; một giấc mơ v&agrave; lu&ocirc;n lu&ocirc;n c&oacute; thể ra đi. C&oacute; c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; rất giống hạnh ph&uacute;c ở thời điểm n&agrave;y th&igrave; bỗng dưng h&oacute;a th&agrave;nh bất hạnh ở thời điểm kh&aacute;c.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Hạnh ph&uacute;c h&oacute;a th&agrave;nh bất hạnh: đ&oacute; l&agrave; hai mặt của một vấn đề, như hai mặt của một đồng xu. Nếu bạn đang ở ph&iacute;a b&ecirc;n n&agrave;y, hẳn l&agrave; mặt b&ecirc;n kia đang ẩn n&aacute;u v&agrave; chờ cơ hội để xuất hiện. Khi bạn hạnh ph&uacute;c, th&acirc;m t&acirc;m bạn đang che giấu một nỗi lo sợ mất m&aacute;t, sớm hay muộn g&igrave; hạnh ph&uacute;c cũng tuột khỏi tay bạn, rằng đ&ecirc;m tối thất vọng lại đến, rằng &aacute;nh s&aacute;ng tốt đẹp chỉ l&agrave; ảo gi&aacute;c; n&oacute; kh&ocirc;ng thể gi&uacute;p bạn lấy lại được hy vọng b&igrave;nh an.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div><i>Hạnh ph&uacute;c của ch&uacute;ng ta kh&ocirc;ng phải đ&iacute;ch thực đơn giản v&igrave; lu&ocirc;n c&oacute; nỗi đau khổ ch&igrave;m khuất ph&iacute;a sau</i>. T&igrave;nh y&ecirc;u m&agrave; ch&uacute;ng ta tưởng m&igrave;nh đang c&oacute;, vẫn kh&ocirc;ng phải đ&iacute;ch thực v&igrave; chiếc mặt nạ của hận th&ugrave; lu&ocirc;n ẩn ch&igrave;m đ&acirc;u đ&oacute;. L&ograve;ng thương của ch&uacute;ng ta chẳng c&oacute; &yacute; nghĩa g&igrave; nếu ch&uacute;ng ta vẫn c&ograve;n nổi giận &ndash; cho d&ugrave; được nu&ocirc;i dưỡng, được gi&aacute;o dục một c&aacute;ch cẩn trọng&hellip; th&igrave; t&igrave;nh thương của bạn vẫn kh&ocirc;ng hơn g&igrave; cơn giận. T&acirc;m hồn nhạy cảm của bạn kh&ocirc;ng thực sự nhạy cảm m&agrave; n&oacute; chỉ l&agrave; một thứ b&agrave;i tập của l&yacute; tr&iacute;.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div style="text-align: center;"><font color="#0000CD"><q>H&atilde;y nhớ rằng: to&agrave;n bộ lo&agrave;i người được khuyến dụ rằng đức hạnh l&agrave; thứ c&oacute; thể luyện tập, c&aacute;i tốt đẹp cũng do luyện tập, rằng con người c&oacute; thể học c&aacute;ch hạnh ph&uacute;c, c&oacute; thể l&agrave;m chủ được hạnh ph&uacute;c, rằng nhờ quyền lực m&agrave; con người sẽ tạo n&ecirc;n một kiểu t&iacute;nh c&aacute;ch mang lại hạnh ph&uacute;c. Điều n&agrave;y ho&agrave;n to&agrave;n sai lầm.</q></font></div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Bạn h&atilde;y hiểu rằng hạnh ph&uacute;c l&agrave; thứ kh&ocirc;ng bao giờ do luyện tập m&agrave; c&oacute;. N&oacute; kh&ocirc;ng phải do bạn tạo ra. Những g&igrave; bạn tạo ra bao giờ cũng nhỏ hơn, &iacute;t hơn bạn, n&oacute; kh&ocirc;ng thể lớn hơn ch&iacute;nh bạn. Một bức tranh kh&ocirc;ng thể lớn hơn họa sĩ v&agrave; một b&agrave;i thơ kh&ocirc;ng thể lớn hơn ch&iacute;nh nh&agrave; thơ. B&agrave;i h&aacute;t của bạn sẽ nhỏ hơn ch&iacute;nh bạn.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Nếu thực h&agrave;nh t&igrave;m kiếm hạnh ph&uacute;c, bạn sẽ lu&ocirc;n quay lại điểm xuất ph&aacute;t một c&aacute;ch ng&acirc;y ng&ocirc; bởi đ&oacute; vẫn l&agrave; chuyến phi&ecirc;u lưu của l&ograve;ng tự kỷ với một t&acirc;m tr&iacute; hỗn loạn. Với một t&acirc;m tr&iacute; như vậy, bạn kh&ocirc;ng thể tạo ra sự h&agrave;i h&ograve;a, kh&ocirc;ng thể tạo ra l&ograve;ng biết ơn. L&ograve;ng biết ơn lu&ocirc;n nằm ở ph&iacute;a b&ecirc;n kia, n&oacute; l&agrave; một m&oacute;n qu&agrave; d&agrave;nh cho người c&oacute; đức tin lớn lao v&agrave;o sự bu&ocirc;ng bỏ ho&agrave;n to&agrave;n. Chỉ ở nấc thang cao vời đ&oacute;, hạnh ph&uacute;c mới thực sự xuất hiện.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>
<div><font color="#0000CD"><q>L&ograve;ng biết ơn lu&ocirc;n nằm ở ph&iacute;a b&ecirc;n kia, n&oacute; l&agrave; một m&oacute;n qu&agrave; d&agrave;nh cho người c&oacute; đức tin lớn lao v&agrave;o sự bu&ocirc;ng bỏ ho&agrave;n to&agrave;n. Chỉ ở nấc thang cao vời đ&oacute;, hạnh ph&uacute;c mới thực sự xuất hiện.</q></font></div>
<div>&nbsp;</div>
</div>
<div>Ch&uacute;ng ta được gi&aacute;o dục l&agrave; phải cố gắng chiến thắng, cố đạt được ước mơ. T&acirc;m tr&iacute; ch&uacute;ng ta được nu&ocirc;i dưỡng bằng &yacute; tưởng nhất định phải l&agrave; người th&agrave;nh đạt. <font style="background-color:#faebd7;">Nền gi&aacute;o dục, văn h&oacute;a, t&ocirc;n gi&aacute;o của ch&uacute;ng ta, tất cả đều dựa v&agrave;o &yacute; tưởng cơ bản rằng con người cần phải c&oacute; tham vọng, v&agrave; chỉ những người tham vọng mới c&oacute; thể th&agrave;nh c&ocirc;ng</font>. Nhưng đ&oacute; l&agrave; điều kh&ocirc;ng bao giờ xảy ra, n&oacute; sẽ kh&ocirc;ng bao giờ xảy ra, v&agrave; thật ngớ ngẩn nếu ch&uacute;ng ta cứ tin như vậy.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Một người lu&ocirc;n tham vọng kh&ocirc;ng bao giờ c&oacute; thể hạnh ph&uacute;c; v&agrave; tr&ecirc;n thực tế, người tham vọng mới l&agrave; kẻ đau khổ nhất thế giới. Thế m&agrave; ch&uacute;ng ta dạy dỗ trẻ em rằng: &ldquo;Phải xếp thứ nhất, phải đứng đầu, chỉ như thế, con mới hạnh ph&uacute;c.&rdquo; Bạn đ&atilde; từng thấy ai đ&oacute; đứng đầu v&agrave; hạnh ph&uacute;c chưa? Alexander Đại đế c&oacute; hạnh ph&uacute;c khi &ocirc;ng ta thống lĩnh to&agrave;n thế giới kh&ocirc;ng? &Ocirc;ng ta l&agrave; một trong những người bất hạnh nhất sống tr&ecirc;n tr&aacute;i đất n&agrave;y.</div>
<div>Nh&igrave;n niềm vui của Diogenes, ng&agrave;i Đại đế bỗng ganh tị &ndash; ng&agrave;i ganh tị với một kẻ ăn xin?</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Diogenes l&agrave; người ăn xin; &ocirc;ng ta chẳng c&oacute; g&igrave;, kể cả c&aacute;i b&igrave;nh b&aacute;t. Đức Phật &iacute;t ra c&ograve;n c&oacute; được chiếc b&igrave;nh v&agrave; ba c&aacute;i &aacute;o cho&agrave;ng. Diogenes ho&agrave;n to&agrave;n kh&ocirc;ng c&oacute; g&igrave;. Trước kia th&igrave; &ocirc;ng cũng c&oacute; một c&aacute;i b&igrave;nh v&agrave; một h&ocirc;m, &ocirc;ng đến bờ s&ocirc;ng với chiếc b&igrave;nh ăn xin ấy. Kh&aacute;t nước giữa l&uacute;c trời n&oacute;ng bức, &ocirc;ng muốn uống nước. Tr&ecirc;n đường, &ocirc;ng nh&igrave;n thấy d&ograve;ng s&ocirc;ng nhỏ v&agrave; một con ch&oacute; chạy qua trước mắt &ocirc;ng. N&oacute; vừa chạy, vừa thở v&agrave; nhảy &ugrave;m xuống nước, tắm m&aacute;t v&agrave; v&ugrave;ng vẫy thỏa th&iacute;ch. Một &yacute; nghĩ nảy l&ecirc;n trong đầu Diogenes: &ldquo;Con ch&oacute; n&agrave;y tự do hơn ta &ndash; n&oacute; c&ograve;n kh&ocirc;ng c&oacute; cả c&aacute;i b&igrave;nh b&aacute;t ăn xin. N&oacute; sống được như vậy, sao ta kh&ocirc;ng l&agrave;m được? C&aacute;i b&igrave;nh n&agrave;y l&agrave; vật sở hữu duy nhất của ta, l&uacute;c n&agrave;o ta cũng lo n&oacute; bị đ&aacute;nh cắp. Thậm ch&iacute;, đ&ecirc;m đ&ecirc;m ta cũng phải thức dậy đến v&agrave;i lần để xem c&aacute;i b&igrave;nh c&ograve;n ở đ&oacute; kh&ocirc;ng.&rdquo; Nghĩ vậy, &ocirc;ng n&eacute;m chiếc b&igrave;nh b&aacute;t xuống s&ocirc;ng, c&uacute;i ch&agrave;o con ch&oacute; v&agrave; cảm ơn n&oacute; đ&atilde; mang đến cho &ocirc;ng một th&ocirc;ng điệp lớn lao: tho&aacute;t khổ.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Con người ho&agrave;n to&agrave;n trắng tay đ&oacute; lại khiến cho Alexander ganh tị. Ng&agrave;i Đại đế thật đ&aacute;ng thương l&agrave;m sao. &Ocirc;ng ta th&uacute; nhận: &ldquo;Nếu Thượng Đế cho ta được sống lại một lần nữa, ta sẽ bảo Người: 'Xin đừng cho con l&agrave;m Alexander &ndash; m&agrave; h&atilde;y biến con th&agrave;nh Diogenes.'&rdquo;</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Diogenes cười nhạo v&agrave; gọi con ch&oacute; &ndash; l&uacute;c n&agrave;y họ đ&atilde; l&agrave; một đ&ocirc;i bạn th&acirc;n v&agrave; sống quấn qu&iacute;t b&ecirc;n nhau &ndash; &ocirc;ng n&oacute;i: &ldquo;Nh&igrave;n k&igrave;a, v&agrave; nghe thử xem, Ng&agrave;i Đại đế đang n&oacute;i ngớ ngẩn c&aacute;i g&igrave; vậy chứ? Kiếp sau ng&agrave;i muốn l&agrave;m Diogenes! Tại sao lại l&agrave; kiếp sau? Tại sao phải tr&igrave; ho&atilde;n? Ai c&oacute; thể biết được kiếp sau? Thậm ch&iacute; ng&agrave;y mai c&ograve;n kh&ocirc;ng chắc chắn, ph&uacute;t sau c&ograve;n kh&ocirc;ng chắc chắn, n&oacute;i chi đến kiếp sau. Nếu ng&agrave;i thực sự muốn l&agrave;m Diogenes, h&atilde;y trở th&agrave;nh Diogenes ngay tại đ&acirc;y, l&uacute;c n&agrave;y. H&atilde;y vứt bỏ quần &aacute;o xuống d&ograve;ng s&ocirc;ng v&agrave; qu&ecirc;n mọi chuyện thống lĩnh thế giới đi. Đ&oacute; l&agrave; một sự ngớ ngẩn khủng khiếp v&agrave; ng&agrave;i biết r&otilde; điều đ&oacute;. V&agrave; ng&agrave;i phải th&uacute; nhận rằng ng&agrave;i đ&atilde; đau khổ, ng&agrave;i phải th&uacute; nhận rằng Diogenes đang thực sự an lạc hơn. Vậy tại sao kh&ocirc;ng trở th&agrave;nh Diogenes ngay đi? H&atilde;y nằm xuống d&ograve;ng s&ocirc;ng nơi ta đang tắm m&aacute;t. D&ograve;ng s&ocirc;ng n&agrave;y đủ lớn cho hai ch&uacute;ng ta.&rdquo;</div>
<div>Dĩ nhi&ecirc;n Alexander kh&ocirc;ng thể nhận lời Diogenes. &Ocirc;ng n&oacute;i: &ldquo;Cảm ơn ngươi đ&atilde; c&oacute; lời mời ta. B&acirc;y giờ ta kh&ocirc;ng thể l&agrave;m điều đ&oacute;, nhưng kiếp sau th&igrave; c&oacute; thể&hellip;&rdquo;</div>
<div>Diogenes hỏi Alexander: &ldquo;Ng&agrave;i đang đi đ&acirc;u vậy? Ng&agrave;i sẽ l&agrave;m g&igrave; sau khi thống trị to&agrave;n thế giới?&rdquo;</div>
<div>Alexander trả lời: Sau đ&oacute; ta sẽ nghỉ ngơi.</div>
<div>Diogenes n&oacute;i: &ldquo;Nghe c&oacute; vẻ v&ocirc; l&yacute; nhỉ. C&ograve;n ta lại được nghỉ ngơi ngay l&uacute;c n&agrave;y.&rdquo;</div>
<div>Alexander c&oacute; hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng, Adolf Hitler hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng, Rockefeller v&agrave; Carnegie &ndash; những người quyền lực nhất, gi&agrave;u c&oacute; nhất thế giới ấy &ndash; c&oacute; hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng? Chỉ cần nh&igrave;n những người th&agrave;nh c&ocirc;ng tr&ecirc;n thế giới, bạn sẽ qu&ecirc;n đi &yacute; tưởng thế n&agrave;o l&agrave; th&agrave;nh c&ocirc;ng. Kh&ocirc;ng c&oacute; g&igrave; khiến người ta thất bại như th&agrave;nh c&ocirc;ng. Cho d&ugrave; bạn c&oacute; n&oacute;i rằng kh&ocirc;ng c&oacute; g&igrave; th&agrave;nh tựu bằng những th&agrave;nh c&ocirc;ng, t&ocirc;i vẫn n&oacute;i với bạn rằng kh&ocirc;ng c&oacute; g&igrave; giống với thất bại như sự th&agrave;nh c&ocirc;ng.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div><b>Hạnh ph&uacute;c chẳng c&oacute; g&igrave; gắn với sự th&agrave;nh c&ocirc;ng.</b></div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng đi đ&ocirc;i với mong muốn, tiền bạc, quyền lực, danh vọng. Hạnh ph&uacute;c nằm ở một chiều k&iacute;ch ho&agrave;n to&agrave;n kh&aacute;c. Hạnh ph&uacute;c thuộc về &yacute; thức của bạn, chứ kh&ocirc;ng phải l&agrave; t&iacute;nh c&aacute;ch. H&atilde;y nhớ: t&iacute;nh c&aacute;ch kh&ocirc;ng phải l&agrave; bản chất của bạn, n&oacute; l&agrave; c&aacute;i bạn học hỏi được. Bạn c&oacute; thể trở th&agrave;nh th&aacute;nh nhưng vẫn kh&ocirc;ng thể hạnh ph&uacute;c nếu c&aacute;i phần th&aacute;nh h&oacute;a ấy chỉ do luyện tập m&agrave; c&oacute;. Đ&oacute; l&agrave; c&aacute;ch m&agrave; con người trở th&agrave;nh th&aacute;nh nh&acirc;n ở cuộc đời n&agrave;y. Những t&iacute;n đồ C&ocirc;ng gi&aacute;o, Jain gi&aacute;o, Ấn Độ gi&aacute;o &ndash; l&agrave;m thế n&agrave;o họ trở th&agrave;nh th&aacute;nh được? Họ luyện tập từng ch&uacute;t một, từng chi tiết một, thức khuya dậy sớm, ăn ki&ecirc;ng v&agrave; đi ngủ theo giờ&hellip;</div>
<div>&nbsp;</div>
<div><b>Kh&ocirc;ng&nbsp; phải t&iacute;nh c&aacute;ch m&agrave; l&agrave; &yacute; thức</b></div>
<div>&nbsp;</div>
<div>T&ocirc;i kh&ocirc;ng tin t&iacute;nh c&aacute;ch con người l&agrave; tất cả. Niềm tin của t&ocirc;i nằm ở &yacute; thức. Nếu một người trở n&ecirc;n c&oacute; &yacute; thức hơn, đương nhi&ecirc;n t&iacute;nh c&aacute;ch anh ta sẽ thay đổi. Sự chuyển biến của &yacute; thức m&agrave; t&ocirc;i muốn n&oacute;i ở đ&acirc;y kh&ocirc;ng phải do bộ &oacute;c điều khiển m&agrave; l&agrave; sự chuyển biến từ b&ecirc;n trong. Khi n&agrave;o t&iacute;nh c&aacute;ch của bạn ph&aacute;t triển một c&aacute;ch tự nguyện v&agrave; tự nhi&ecirc;n, n&oacute; sẽ ph&aacute;t ra một vẻ đẹp b&iacute; ẩn ri&ecirc;ng. N&oacute;i c&aacute;ch kh&aacute;c, bạn lu&ocirc;n ở trong thế chuyển h&oacute;a. Bạn c&oacute; thể bớt đi sự tức giận, nhưng bạn sẽ l&agrave;m dịu đi cơn cuồng nộ của m&igrave;nh ở chỗ n&agrave;o? Bạn sẽ phải ti&ecirc;u trừ n&oacute; trong c&otilde;i v&ocirc; thức của bạn. Bạn sẽ bước sang một ph&iacute;a kh&aacute;c trong đời m&igrave;nh, song bất cứ điều g&igrave; bạn vứt bỏ đi cũng sẽ bắt đầu h&agrave;nh tr&igrave;nh của ch&uacute;ng ở một g&oacute;c độ kh&aacute;c. Chắc chắn l&agrave; như thế. Khi bạn chặn đứng d&ograve;ng suối bằng một tảng đ&aacute;, d&ograve;ng suối ấy sẽ t&igrave;m c&aacute;ch chảy về ph&iacute;a n&agrave;o đ&oacute; m&agrave; bạn kh&ocirc;ng thể hủy diệt được. Cơn tức giận vẫn ở đ&oacute;, l&ograve;ng tham vẫn c&ograve;n đ&oacute;, t&iacute;nh &iacute;ch kỷ v&agrave; đố kỵ vẫn c&ograve;n đ&oacute;, bởi v&igrave; bạn vẫn chưa &yacute; thức s&acirc;u sắc tất cả những vấn đề n&agrave;y.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>V&igrave; vậy, t&ocirc;i kh&ocirc;ng quan t&acirc;m đến việc bạn c&ograve;n tức giận hay kh&ocirc;ng; giống như việc x&eacute;n đi những chiếc l&aacute; từ c&aacute;i c&acirc;y v&agrave; hy vọng một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute; c&aacute;i c&acirc;y sẽ biến mất. N&oacute; sẽ kh&ocirc;ng bao giờ biến mất đ&acirc;u, ngược lại, c&agrave;ng tỉa t&oacute;t th&igrave; l&aacute; c&agrave;ng l&ecirc;n xanh.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Vậy n&ecirc;n những con người m&agrave; bạn xưng tụng l&agrave; th&aacute;nh, đ&ocirc;i khi lại l&agrave; những người-kh&ocirc;ng-th&aacute;nh nhất tr&ecirc;n thế giới n&agrave;y; họ chỉ l&agrave; những kẻ đạo đức giả. V&acirc;ng, nh&igrave;n b&ecirc;n ngo&agrave;i, họ c&oacute; vẻ l&agrave; những bậc th&aacute;nh &ndash; rất th&aacute;nh thiện, rất ngọt ng&agrave;o một c&aacute;ch bệnh hoạn. Bạn sẽ ngưỡng mộ họ v&agrave; chấm hết. L&agrave;m g&igrave; c&oacute; chuyện bạn sẽ sống b&ecirc;n cạnh họ được một ng&agrave;y &ndash; họ sẽ l&agrave;m phiền bạn đến chết mất. C&agrave;ng gần gũi họ, bạn c&agrave;ng bị rối loạn, mờ mịt, nhầm lẫn, v&igrave; bạn sẽ chứng kiến sự s&acirc;n si của họ ở một g&oacute;c nh&igrave;n kh&aacute;c.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Người b&igrave;nh thường đ&ocirc;i khi cũng bực tức; nhưng cơn n&oacute;ng giận của họ chỉ tho&aacute;ng qua th&ocirc;i. Rồi họ lại cười n&oacute;i, th&acirc;n thiện; họ kh&ocirc;ng bị tổn thương qu&aacute; l&acirc;u. Nhưng những vị th&aacute;nh giả mạo kia th&igrave; kh&aacute;c, họ kh&ocirc;ng thể ngu&ocirc;i giận dữ. Họ thường xuy&ecirc;n giận dữ. Họ k&igrave;m n&eacute;n n&oacute; nhiều đến nỗi chuyện g&igrave; cũng c&oacute; thể l&agrave;m họ tức giận. Mắt họ nh&igrave;n thấy n&oacute;, mũi họ ngửi thấy n&oacute;, bất cứ l&uacute;c n&agrave;o, bất cứ điều g&igrave; cũng l&agrave;m họ thấy bực bội.</div>
<div>Lu Ting thường d&ugrave;ng bữa tại một nh&agrave; h&agrave;ng Hy Lạp v&igrave; &ocirc;ng chủ Papadopoulos l&agrave;m m&oacute;n &ldquo;fried rice&rdquo; (cơm chi&ecirc;n) rất ngon. Mỗi chiều Lu Ting đến v&agrave; gọi m&oacute;n &ldquo;flied lice&rdquo; (đ&aacute;m chấy rận). Chuyện n&agrave;y khiến Papadopoulos cười nắc nẻ. Đ&ocirc;i khi &ocirc;ng gọi hai ba người bạn của m&igrave;nh đến chơi chỉ để nghe Lu Ting gọi m&oacute;n &ldquo;flied lice&rdquo;. Rốt cuộc, l&ograve;ng tự &aacute;i của người Trung Quốc bị tổn thương, Lu Ting cố gắng học c&aacute;ch n&oacute;i từ &ldquo;fried rice&rdquo; một c&aacute;ch ch&iacute;nh x&aacute;c.</div>
<div>Lần sau, Lu Ting đến nh&agrave; h&agrave;ng v&agrave; n&oacute;i: &ldquo;fried rice&rdquo;.</div>
<div>Kh&ocirc;ng thể tin v&agrave;o tai m&igrave;nh, Papadopoulos hỏi: &ldquo;&Ocirc;ng vừa n&oacute;i g&igrave;?&rdquo;</div>
<div>Lu Ting liền h&eacute;t l&ecirc;n: &ldquo;&Ocirc;ng kh&ocirc;ng nghe t&ocirc;i n&oacute;i g&igrave; sao, Gleek plick (đồ bịp bợm hay ch&acirc;m chọc)?&rdquo;.</div>
<div>Chẳng c&oacute; g&igrave; kh&aacute;c nhau lắm giữa c&aacute;i từ &ldquo;flied lice&rdquo; v&agrave; &ldquo;Gleek plick&rdquo;. Bạn đ&oacute;ng c&aacute;nh cửa n&agrave;y v&agrave; ngay sau đ&oacute; lại mở ra một c&aacute;nh cửa kh&aacute;c. Như vậy đ&acirc;u phải l&agrave; chuyển h&oacute;a.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Thay đổi t&iacute;nh c&aacute;ch th&igrave; dễ, nhưng điều quan trọng l&agrave; sự thay đổi từ trong &yacute; thức, trong sự chuyển biến của &yacute; thức &ndash; nghĩa l&agrave; &yacute; thức của bạn trở n&ecirc;n m&atilde;nh liệt v&agrave; dữ dội hơn. &Yacute; thức gi&uacute;p bạn vượt qua cơn tức giận, sự tham lam, &iacute;ch kỷ v&agrave; ham muốn.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Khi tất cả những t&acirc;m trạng ti&ecirc;u cực kh&ocirc;ng c&ograve;n nữa th&igrave; nguồn năng lượng tạo n&ecirc;n ch&uacute;ng sẽ ho&agrave;n to&agrave;n ti&ecirc;u biến, v&agrave; thay v&agrave;o đ&oacute; niềm an lạc vĩnh cửu sẽ tr&agrave;n ngập trong ta. Niềm an lạc đ&oacute; kh&ocirc;ng đến từ b&ecirc;n ngo&agrave;i m&agrave; n&oacute; xuất ph&aacute;t từ b&ecirc;n trong &ndash; từ những chuyển h&oacute;a trong s&acirc;u thẳm c&otilde;i t&acirc;m linh.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Khi thực sự sống trong an vui v&agrave; tĩnh lặng, ch&iacute;nh bạn sẽ trở th&agrave;nh một trường lực hấp dẫn đặc biệt. Trường lực hấp dẫn n&agrave;y xuất hiện khi nguồn năng lượng bấy l&acirc;u đ&atilde; bị l&atilde;ng ph&iacute; một c&aacute;ch kh&ocirc;ng cần thiết cho những nhận thức t&ugrave; t&uacute;ng, chật hẹp của bản th&acirc;n bạn kh&ocirc;ng c&ograve;n nữa. Khi ấy, trong bạn sẽ tr&agrave;n trề một nguồn năng lượng mới mẻ, bạn c&oacute; thể chạm đến c&aacute;c v&igrave; sao, vươn tới một thế giới bạn chưa từng biết đến, v&agrave; bắt đầu bước v&agrave;o v&ugrave;ng đất của niềm vui v&agrave; sự b&igrave;nh an vĩnh cửu.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Cuộc hội ngộ của &yacute; thức với miền kh&ocirc;ng gian mới lạ kia l&agrave; một niềm vui, một hạnh ph&uacute;c đ&iacute;ch thực. Bạn sẽ c&oacute; một hạnh ph&uacute;c trọn vẹn v&igrave; khi ấy bạn kh&ocirc;ng hề biết đến đau khổ. Bạn sẽ kh&ocirc;ng biết đến sự chết v&igrave; khi ấy bạn đang sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc của cuộc đời. Bạn sẽ kh&ocirc;ng sợ b&oacute;ng tối, v&igrave; bạn đ&atilde; ở trong một &aacute;nh s&aacute;ng thuần khiết. Đ&oacute; l&agrave; to&agrave;n bộ mục đ&iacute;ch đời bạn. Đức Th&iacute;ch Ca đ&atilde; t&igrave;m kiếm điều n&agrave;y v&agrave; sau 6 năm nỗ lực tu tập, Ng&agrave;i đ&atilde; đạt được n&oacute;.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Bạn cũng c&oacute; thể đạt tới trạng th&aacute;i an lạc đ&iacute;ch thực đ&oacute;. Khi n&oacute;i như vậy, t&ocirc;i kh&ocirc;ng hề muốn bạn mơ mộng h&atilde;o huyền về một sự gi&aacute;c ngộ n&agrave;o. T&ocirc;i chỉ đưa ra một sự thật: nếu bạn muốn sở hữu một năng lượng to lớn, kh&ocirc;ng dễ hoảng loạn v&igrave; bất kỳ sự cố n&agrave;o trong đời th&igrave; chắc chắn bạn sẽ đạt được. Ch&uacute;ng ta sẽ gọi đ&oacute; l&agrave; niềm an lạc thực sự hơn l&agrave; niềm hạnh ph&uacute;c trong gi&acirc;y l&aacute;t, bởi lẽ c&aacute;i từ hạnh ph&uacute;c sẽ khiến bạn nghĩ ngay đến c&aacute;i kh&aacute;i niệm hạnh ph&uacute;c xưa nay đ&atilde; ăn s&acirc;u trong t&acirc;m tr&iacute; bạn. Thực sự kh&ocirc;ng phải như thế.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div>C&aacute;i m&agrave; bạn tưởng l&agrave; hạnh ph&uacute;c chỉ l&agrave; tương đối. Nhưng hạnh ph&uacute;c m&agrave; Đức Phật n&oacute;i đến lại tuyệt đối. Hạnh ph&uacute;c của bạn l&agrave; một t&igrave;nh trạng tương đối. Hạnh ph&uacute;c của Đức Phật l&agrave; tuyệt đối, kh&ocirc;ng li&ecirc;n hệ với bất kỳ ai kh&aacute;c. Hạnh ph&uacute;c thật sự nằm s&acirc;u trong t&acirc;m hồn bạn kh&ocirc;ng ch&uacute;t sẻ chia, so s&aacute;nh.</div>
<div>Đuổi bắt cầu vồng</div>
<div>Người Mỹ cho rằng mưu cầu hạnh ph&uacute;c l&agrave; đặc quyền cơ bản của con người. Như vậy, con người hầu như kh&ocirc;ng c&oacute; &yacute; tưởng n&agrave;o kh&aacute;c ngo&agrave;i việc theo đuổi kh&aacute;t vọng được hạnh ph&uacute;c. Nếu theo đuổi hạnh ph&uacute;c l&agrave; đặc quyền cơ bản của nh&acirc;n loại, th&igrave; sẽ ra sao nếu con người kh&ocirc;ng thể c&oacute; hạnh ph&uacute;c? Những người suốt đời chỉ theo đuổi hạnh ph&uacute;c liệu c&oacute; biết rằng hạnh ph&uacute;c n&agrave;o cũng đi đ&ocirc;i với nỗi bất hạnh thầm k&iacute;n?</div>
<div>T&ocirc;i n&oacute;i quan niệm tr&ecirc;n l&agrave; kh&ocirc;ng thực tế v&igrave; kh&ocirc;ng ai c&oacute; thể theo đuổi được hạnh ph&uacute;c. Nếu bạn xem hạnh ph&uacute;c l&agrave; một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; chắc chắn, bạn sẽ kh&ocirc;ng thể đạt được n&oacute;. Hạnh ph&uacute;c l&agrave; một qu&aacute; tr&igrave;nh; n&oacute; chưa bao giờ l&agrave; kết quả của một sự theo đuổi. N&oacute; xuất hiện thậm ch&iacute; ngay cả khi bạn kh&ocirc;ng nghĩ g&igrave; về n&oacute; &ndash; như thế l&agrave;m sao c&oacute; thể n&oacute;i l&agrave; theo đuổi? Hạnh ph&uacute;c xuất hiện bất ngờ, v&agrave; ở bất kỳ đ&acirc;u.</div>
<div>Một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute;, bạn c&oacute; thể đi đốn củi &ndash; tất nhi&ecirc;n đốn củi kh&ocirc;ng phải l&agrave; hạnh ph&uacute;c, nhưng bạn h&atilde;y nghĩ xem, một buổi s&aacute;ng tinh mơ, khi mặt trời vẫn chưa l&ecirc;n, hơi lạnh c&ograve;n lan tỏa khắp kh&ocirc;ng gian, tiếng bổ củi đều đều&hellip;, những mảnh c&acirc;y nhỏ văng ra khắp nơi, đ&aacute;nh động khu rừng nhỏ v&agrave; để lại những &acirc;m vang&hellip; Bạn bắt đầu đổ mồ h&ocirc;i, v&agrave; hơi lạnh khiến bạn cảm thấy lạnh hơn. Bỗng dưng bạn cảm thấy hạnh ph&uacute;c, n&oacute; đến một c&aacute;ch bất ngờ như một niềm vui tu&ocirc;n tr&agrave;o. Nhưng khi đ&oacute; bạn chỉ đơn giản l&agrave; đi đốn gỗ &ndash; m&agrave; đốn gỗ h&igrave;nh như chẳng li&ecirc;n quan g&igrave; đến việc theo đuổi hạnh ph&uacute;c.</div>
<div>&ldquo;T&ocirc;i kh&ocirc;ng thể qu&ecirc;n một ng&agrave;y&hellip;&rdquo; C&oacute; một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; thật phi logic v&agrave; kh&ocirc;ng hề th&iacute;ch hợp nhưng lại khiến bạn nhớ. Bạn kh&ocirc;ng thể hiểu l&yacute; do g&igrave; ch&uacute;ng lại xuất hiện trong tr&iacute; nhớ của bạn trong khi h&agrave;ng tỷ thứ quan trọng hơn, &yacute; nghĩa hơn lại hầu như biến mất. Những g&igrave; kh&ocirc;ng quan trọng vẫn để lại một dấu vết, bạn kh&ocirc;ng thể hiểu nổi tại sao ch&uacute;ng cứ tồn tại ở đ&oacute;.</div>
<div>T&ocirc;i nhớ một c&acirc;u chuyện như thế n&agrave;y. Một h&ocirc;m, t&ocirc;i đi từ trường về nh&agrave; &ndash; trường c&aacute;ch nh&agrave; t&ocirc;i khoảng một dặm &ndash; th&igrave; t&ocirc;i thấy một c&acirc;y bồ đề mọc khoảng giữa đường đi. B&igrave;nh thường t&ocirc;i đi qua c&acirc;y bồ đề &iacute;t nhất bốn lần trong ng&agrave;y: một lần đi đến trường, một lần về nh&agrave; ăn trưa, một lần đi học chiều v&agrave; một lần trở về nh&agrave;. T&ocirc;i đi qua c&aacute;i c&acirc;y ấy cả ngh&igrave;n lần, nhưng chỉ c&oacute; một lần t&ocirc;i thực sự thấy n&oacute;. H&ocirc;m ấy trời rất n&oacute;ng. Khi đến gần c&acirc;y bồ đề, t&ocirc;i to&aacute;t cả mồ h&ocirc;i. T&ocirc;i đứng dưới t&aacute;n c&acirc;y v&agrave; cảm gi&aacute;c m&aacute;t lạnh đến nỗi kh&ocirc;ng muốn bước đi nữa m&agrave; kh&ocirc;ng hiểu tại sao. Chỉ đơn giản l&agrave; đứng cạnh một b&oacute;ng c&acirc;y to, ngồi xuống v&agrave; cảm nhận về c&aacute;i c&acirc;y kỳ lạ ấy. T&ocirc;i kh&ocirc;ng thể giải th&iacute;ch điều g&igrave; đ&atilde; xảy ra nhưng thực sự t&ocirc;i cảm thấy hạnh ph&uacute;c qu&aacute; đỗi như thể c&oacute; một điều b&iacute; ẩn vừa được h&eacute; mở giữa l&ograve;ng t&ocirc;i v&agrave; c&aacute;i c&acirc;y kia. B&oacute;ng m&aacute;t của n&oacute; chẳng phải l&agrave; nguy&ecirc;n nh&acirc;n v&igrave; đ&acirc;u phải chỉ c&oacute; một lần t&ocirc;i bị to&aacute;t mồ h&ocirc;i v&agrave; đi dưới những t&aacute;n c&acirc;y xanh r&acirc;m m&aacute;t. Dường như trước đ&acirc;y cũng c&oacute; lần t&ocirc;i dừng lại như thế, nhưng chưa bao giờ t&ocirc;i chạm v&agrave;o gốc c&acirc;y v&agrave; ngồi đ&oacute; như thể gặp lại một người bạn cũ.</div>
<div>Khoảnh khắc đ&oacute; vẫn đọng m&atilde;i trong t&ocirc;i như tia s&aacute;ng của một v&igrave; sao. Đời người c&oacute; bao nhi&ecirc;u chuyện xảy ra, vậy m&agrave; t&ocirc;i chưa từng gặp một sự kiện nhỏ n&agrave;o nhưng lại sống l&acirc;u trong l&ograve;ng t&ocirc;i đến thế. Bất kể l&uacute;c n&agrave;o quay lại, t&ocirc;i cũng thấy c&acirc;y bồ đề năm xưa. H&ocirc;m đ&oacute; t&ocirc;i thực sự kh&ocirc;ng hiểu; b&acirc;y giờ t&ocirc;i cũng kh&ocirc;ng r&otilde; nhưng t&ocirc;i biết chắc chắn c&oacute; một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; đ&atilde; xảy ra. Từ bấy đến giờ, t&ocirc;i xem c&acirc;y bồ đề xa lạ ấy như một người th&acirc;n y&ecirc;u của m&igrave;nh v&agrave; gắn b&oacute; với n&oacute; hơn hết thảy điều g&igrave; kh&aacute;c. Lệ thường, khi đi qua c&acirc;y bồ đề, thể n&agrave;o t&ocirc;i cũng ngồi xuống dưới gốc c&acirc;y &iacute;t ph&uacute;t chỉ để cảm nhận về c&acirc;y. Dường như một sợi d&acirc;y n&agrave;o đ&oacute; đ&atilde; nối kết ch&uacute;ng t&ocirc;i.</div>
<div>Một ng&agrave;y kia, t&ocirc;i rời trường v&agrave; chuyển đến một th&agrave;nh phố kh&aacute;c để v&agrave;o đại học, t&ocirc;i từ gi&atilde; bố mẹ, ch&uacute; b&aacute;c v&agrave; cả gia đ&igrave;nh m&igrave;nh m&agrave; kh&ocirc;ng rơi nước mắt. T&ocirc;i kh&ocirc;ng phải l&agrave; người dễ kh&oacute;c. Thế nhưng phải xa rời cội bồ đề, t&ocirc;i đ&atilde; kh&oacute;c. N&oacute; c&ograve;n lại trong t&ocirc;i như một tia s&aacute;ng nhỏ nhoi. Khi t&ocirc;i kh&oacute;c, t&ocirc;i c&oacute; cảm gi&aacute;c c&acirc;y cũng kh&oacute;c với m&igrave;nh mặc d&ugrave; t&ocirc;i kh&ocirc;ng thể thấy được giọt nước mắt chảy từ đ&ocirc;i mắt của c&acirc;y. T&ocirc;i cảm gi&aacute;c được nỗi buồn khi tay chạm v&agrave;o c&acirc;y, v&agrave; t&ocirc;i như nghe được lời ch&uacute;c ph&uacute;c tạm biệt. Đ&oacute; l&agrave; lần gặp cuối c&ugrave;ng, v&igrave; khi t&ocirc;i quay trở lại v&agrave;o năm sau, c&acirc;y bồ đề đ&atilde; bị đốn ng&atilde; v&agrave; chuyển đi v&igrave; một l&yacute; do ngớ ngẩn.</div>
<div>Chẳng l&agrave; người ta muốn x&acirc;y một tượng đ&agrave;i nhỏ để biến khu vực n&agrave;y th&agrave;nh một điểm đẹp nhất giữa th&agrave;nh phố. Tượng đ&agrave;i x&acirc;y l&ecirc;n để tưởng niệm một g&atilde; ngốc nghếch gi&agrave;u c&oacute; n&agrave;o đ&oacute; đ&atilde; thắng cử v&agrave; trở th&agrave;nh thị trưởng th&agrave;nh phố. &Ocirc;ng ta 35 tuổi, c&aacute;i tuổi đ&uacute;ng quy định để được l&agrave;m thị trưởng ở c&aacute;i th&agrave;nh phố n&agrave;y. Mọi người rất vui mừng khi c&oacute; vị thị trưởng mới bởi với một người ngốc nghếch đến mức như thế, bạn c&oacute; thể l&agrave;m đủ mọi chuyện m&agrave; kh&ocirc;ng hề bị can thiệp ch&uacute;t n&agrave;o. Bạn c&oacute; thể x&acirc;y nh&agrave; ở giữa đường phố, &ocirc;ng ta cũng chẳng c&oacute; &yacute; kiến, chỉ cần bạn bầu cho &ocirc;ng ta l&ecirc;n chức thị trưởng. Vậy n&ecirc;n cả th&agrave;nh phố hết sức sung sướng v&igrave; hết thảy đều được tự do. C&aacute;c th&agrave;nh vi&ecirc;n trong hội đồng đều h&acirc;n hoan khi &ocirc;ng ta được l&agrave;m thị trưởng. Mọi người đều muốn &ocirc;ng cứ m&atilde;i m&atilde;i l&agrave;m vị thị trưởng đ&aacute;ng k&iacute;nh của th&agrave;nh phố. May thay, ng&agrave;i thị trưởng ngốc nghếch lại qua đời. Nhưng tiếc thay, cũng v&igrave; thế m&agrave; người ta lại chọn đ&uacute;ng nơi c&oacute; c&acirc;y bồ đề để x&acirc;y đựng đ&agrave;i tưởng niệm &ocirc;ng. Thế l&agrave; c&acirc;y bồ đề bị đốn ng&atilde;. Những tảng đ&aacute; cẩm thạch đ&atilde; thay cho một c&aacute;i c&acirc;y tỏa b&oacute;ng xum xu&ecirc;.</div>
<div>Theo đuổi hạnh ph&uacute;c l&agrave; điều kh&ocirc;ng thể. Nếu nh&igrave;n v&agrave;o kinh nghiệm của m&igrave;nh v&agrave; t&igrave;m lấy một ph&uacute;t gi&acirc;y hạnh ph&uacute;c &ndash; c&oacute; vẻ như rất hiếm hoi &ndash; th&igrave; chắc rằng bạn chỉ thật sự hạnh ph&uacute;c v&agrave;o đ&ocirc;i ba lần n&agrave;o đấy trong cuộc đời. Kể cả khi niềm hạnh ph&uacute;c ngắn ngủi xuất hiện th&igrave; cũng kh&ocirc;ng c&oacute; ngoại lệ: rằng hạnh ph&uacute;c đến khi bạn kh&ocirc;ng t&igrave;m kiếm n&oacute;.</div>
<div>Cố t&igrave;m kiếm hạnh ph&uacute;c chỉ khiến cho bạn c&agrave;ng th&ecirc;m tiếc nuối.</div>
<div>T&ocirc;i kh&ocirc;ng đồng &yacute; với Đức Jesus ở nhiều điểm. Phải chăng t&ocirc;i l&agrave; người kh&ocirc;ng tốt? Ng&agrave;i dạy rằng: &ldquo;T&igrave;m th&igrave; sẽ thấy. Hỏi sẽ được trả lời. G&otilde; cửa, cửa sẽ mở.&rdquo; T&ocirc;i kh&ocirc;ng nghĩ thế.</div>
<div>Người Mỹ khi cho rằng &ldquo;mưu cầu hạnh ph&uacute;c&rdquo;, d&ugrave; l&agrave; &yacute; thức hay v&ocirc; thức, họ đ&atilde; nhớ đến th&ocirc;ng điệp của Ch&uacute;a: &ldquo;T&igrave;m sẽ gặp.&rdquo; Nhưng t&ocirc;i n&oacute;i: &ldquo;Nếu t&igrave;m, bạn sẽ kh&ocirc;ng bao giờ gặp.&rdquo; Đừng t&igrave;m, n&oacute; vẫn c&ograve;n ở đ&oacute;.</div>
<div>Chừng n&agrave;o dừng việc t&igrave;m kiếm hạnh ph&uacute;c lại, khi ấy bạn mới c&oacute; hạnh ph&uacute;c &ndash; bởi lẽ t&igrave;m kiếm đồng nghĩa với sự căng thẳng, c&ograve;n kh&ocirc;ng thiết tha mưu cầu th&igrave; đồng nghĩa với sự nghỉ ngơi. Hạnh ph&uacute;c chỉ thực sự đến khi n&agrave;o bạn được nghỉ ngơi.</div>
<div>Một người cứ m&atilde;i đ&ograve;i hỏi kiếm t&igrave;m, l&agrave;m sao c&oacute; thể được thảnh thơi! Anh ta đ&acirc;u c&oacute; cố nghỉ ngơi. Bạn sẽ ngạc nhi&ecirc;n nếu nh&igrave;n kỹ cuộc sống quanh bạn: ch&iacute;nh những người ngh&egrave;o kh&oacute; lại dễ h&agrave;i l&ograve;ng với cuộc sống hơn. Người d&acirc;n Ethiopia chết đ&oacute;i m&agrave; kh&ocirc;ng ch&uacute;t cay đắng hay o&aacute;n hận. Phần lớn những người lu&ocirc;n bất an đau khổ lại l&agrave; những người Mỹ. Thật kỳ lạ. Ở nước Mỹ, mưu cầu hạnh ph&uacute;c l&agrave; quyền cơ bản của con người. N&oacute; chẳng c&oacute; li&ecirc;n quan đến bất kỳ một lề luật n&agrave;o tr&ecirc;n thế giới.</div>
<div>Theo đuổi hạnh ph&uacute;c l&agrave; một sự rồ dại v&igrave; chẳng bao giờ người ta c&oacute; thể th&agrave;nh c&ocirc;ng. C&agrave;ng cố gắng, c&agrave;ng gi&atilde;y giụa người ta c&agrave;ng bất hạnh v&agrave; đau khổ.</div>
<div>Hạnh ph&uacute;c l&agrave; c&aacute;i đang diễn ra. Bạn kh&ocirc;ng quản l&yacute; n&oacute;, kh&ocirc;ng tạo ra n&oacute;, kh&ocirc;ng sắp xếp n&oacute;. Hạnh ph&uacute;c nằm ngo&agrave;i những nỗ lực của bạn. Ngay khi đ&agrave;o một c&aacute;i hố trong vườn, nếu bạn ho&agrave;n to&agrave;n bị thu h&uacute;t v&agrave;o việc ấy &ndash; bạn tập trung đến độ bỏ qu&ecirc;n cả thế giới xung quanh v&agrave; cả bản th&acirc;n bạn &ndash; th&igrave; ch&iacute;nh khi đ&oacute;, hạnh ph&uacute;c hiện diện.</div>
<div>Hạnh ph&uacute;c lu&ocirc;n đi c&ugrave;ng ch&uacute;ng ta. N&oacute; kh&ocirc;ng phải l&agrave; chuyện thời tiết, chuyện đốn gỗ hay đ&agrave;o hố trong vườn. L&agrave;m một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; kh&ocirc;ng phải l&agrave; hạnh ph&uacute;c. Đừng tr&ocirc;ng đợi, h&atilde;y nghỉ ngơi, thưởng thức sự tồn tại của m&igrave;nh, bạn sẽ thấy hạnh ph&uacute;c. Niềm hạnh ph&uacute;c ấy kh&ocirc;ng đến, kh&ocirc;ng đi. N&oacute; lu&ocirc;n ở đ&oacute;, như hơi thở lưu th&ocirc;ng, như mạch m&aacute;u tuần ho&agrave;n trong cơ thể bạn.</div>
<div>Nếu cứ khăng khăng đi t&igrave;m hạnh ph&uacute;c, bạn sẽ đ&aacute;nh mất n&oacute;. Nỗi bất hạnh l&agrave; người bạn đồng h&agrave;nh của sự đeo b&aacute;m. C&agrave;ng đeo đuổi một mục ti&ecirc;u n&agrave;o đ&oacute;, bạn c&agrave;ng dễ rơi v&agrave;o nỗi bất hạnh. Con người đ&atilde; chạy theo tiền bạc, quyền lực v&agrave; t&ocirc;n gi&aacute;o một c&aacute;ch liều lĩnh. Họ đi khắp thế giới để t&igrave;m cho được ai đ&oacute; dạy cho họ thế n&agrave;o l&agrave; hạnh ph&uacute;c.</div>
<div>Điều quan trọng nhất l&agrave; h&atilde;y trở về v&agrave; qu&ecirc;n mọi thứ đi. Nếu th&iacute;ch vẽ, bạn kh&ocirc;ng cần phải đi học vẽ; h&atilde;y tưới m&agrave;u sắc l&ecirc;n bức vải trước mặt. Đứa trẻ n&agrave;o cũng c&oacute; thể l&agrave;m được điều đ&oacute;. H&atilde;y t&ocirc; m&agrave;u l&ecirc;n bức vải, c&oacute; thể bạn sẽ ngạc nhi&ecirc;n: Ồ, m&igrave;nh c&oacute; phải l&agrave; họa sĩ đ&acirc;u, vậy m&agrave; c&oacute; một c&aacute;i g&igrave; đẹp đẽ đang hiện ra trước mắt. M&agrave;u sắc h&ograve;a trộn v&agrave;o nhau theo một c&aacute;ch n&agrave;o đ&oacute; đ&atilde; tạo ra một sản phẩm kh&ocirc;ng thể gọi t&ecirc;n.</div>
<div>Những t&aacute;c phẩm hội họa hiện đại thường kh&ocirc;ng c&oacute; t&ecirc;n; thậm ch&iacute; nhiều bức tranh c&ograve;n kh&ocirc;ng c&oacute; cả khung nữa (bởi lẽ cuộc sống rộng lớn l&agrave;m g&igrave; c&oacute; k&iacute;ch cỡ). H&atilde;y nh&igrave;n qua cửa sổ, bạn sẽ thấy bầu trời dường như bị đ&oacute;ng khung, nhưng bầu trời m&ecirc;nh m&ocirc;ng kia sao c&oacute; thể đ&oacute;ng khung được. Người họa sĩ thậm ch&iacute; kh&ocirc;ng cần vẽ l&ecirc;n bức vải m&agrave; vật liệu của anh ta l&agrave; v&ocirc; số thứ: bức tường, nền nh&agrave;, trần nh&agrave;. Đ&oacute; l&agrave; những bức tranh kỳ lạ, song từ đ&oacute; t&ocirc;i c&oacute; thể nh&igrave;n được b&ecirc;n trong t&acirc;m hồn người nghệ sĩ. Họ kh&ocirc;ng quan t&acirc;m đến việc l&agrave;m ra một bức tranh; họ chỉ quan t&acirc;m đến h&agrave;nh động vẽ tranh. N&oacute; đ&acirc;u phải để b&aacute;n. Người ta kh&ocirc;ng thể mua c&aacute;i trần nh&agrave;. Trong khi người họa sĩ ch&uacute; t&acirc;m từng n&eacute;t vẽ, một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; đ&atilde; &acirc;m thầm đi v&agrave;o sự sống của họ, khiến họ hứng th&uacute; cao độ m&agrave; kh&ocirc;ng c&oacute; l&yacute; do n&agrave;o cụ thể.</div>
<div>Bạn đ&atilde; hiểu v&igrave; sao t&ocirc;i lại kh&ocirc;ng th&iacute;ch &yacute; tưởng theo đuổi hạnh ph&uacute;c rồi chứ. Người n&agrave;o đ&atilde; đề xuất c&aacute;i &yacute; tưởng &ldquo;theo đuổi hạnh ph&uacute;c&rdquo;, người ấy đ&iacute;ch thực l&agrave; một kẻ đau khổ. Anh ta kh&ocirc;ng bao giờ biết đến hạnh ph&uacute;c. Anh ta chỉ theo đuổi n&oacute;.</div>
<div>Nijinsky, một trong những nghệ sĩ m&uacute;a lừng danh nhất thế giới, một &ldquo;người-m&uacute;a&rdquo; vĩ đại m&agrave; tạo h&oacute;a đ&atilde; sinh ra. Khi m&uacute;a Nijinsky l&agrave; một vị thần. &Ocirc;ng từng c&oacute; những động t&aacute;c nhảy tuyệt diệu như trong huyền thoại, đến nỗi người ta c&oacute; cảm gi&aacute;c &ocirc;ng tho&aacute;t khỏi sức h&uacute;t của tr&aacute;i đất. Những vận động vi&ecirc;n tham gia thi nhảy xa trong kỳ thế vận hội kh&ocirc;ng thể so s&aacute;nh với Nijinsky. Nhưng điều thần kỳ hơn nữa l&agrave; c&aacute;ch &ocirc;ng rơi xuống mặt đất: như một chiếc l&aacute; &ndash; chậm r&atilde;i, nhẹ nh&agrave;ng. Dường như chẳng c&oacute; quy luật khoa học n&agrave;o của vũ trụ c&oacute; thể ảnh hưởng đến những bước nhảy của người nghệ sĩ huyền thoại đ&oacute;. C&aacute;ch chạm đất của Nijinsky b&igrave;nh dị, kh&ocirc;ng vội v&atilde;, bởi chẳng c&oacute; g&igrave; để &ocirc;ng cố b&aacute;m lấy cả. Một chiếc l&aacute; rơi khỏi c&agrave;nh c&ograve;n nhanh hơn bước ch&acirc;n của Nijinsky. &Ocirc;ng rơi như một chiếc l&ocirc;ng chim, kh&ocirc;ng một tiếng động.</div>
<div>Người ta hỏi đi hỏi lại: Sao &ocirc;ng c&oacute; thể l&agrave;m được như thế?</div>
<div>Nijinsky trả lời: t&ocirc;i c&oacute; l&agrave;m g&igrave; đ&acirc;u. Nếu gắng gượng l&agrave;m, t&ocirc;i chẳng bao giờ th&agrave;nh c&ocirc;ng. C&agrave;ng cố gắng bao nhi&ecirc;u, t&ocirc;i c&agrave;ng thất bại bấy nhi&ecirc;u. T&ocirc;i nghiệm ra một điều: điều kỳ lạ chỉ xảy ra khi t&ocirc;i kh&ocirc;ng cố gắng, kh&ocirc;ng nghĩ nhiều về n&oacute;. Khi t&ocirc;i &ldquo;vắng mặt&rdquo; th&igrave; điều kỳ lạ đến. C&ograve;n khi t&ocirc;i bắt đầu suy nghĩ tại sao n&oacute; diễn ra th&igrave; ngay lập tức điều kỳ điệu kh&ocirc;ng c&ograve;n nữa; tất cả đ&atilde; ra đi, v&agrave; t&ocirc;i trở lại mặt đất.</div>
<div>Giờ đ&acirc;y, Nijinsky đ&atilde; biết r&otilde; hạnh ph&uacute;c l&agrave; c&aacute;i kh&ocirc;ng thể theo đuổi. Nếu cần phải chia sẻ với nh&acirc;n loại, hẳn người nghệ sĩ hiền minh ấy sẽ viết rằng: &ldquo;ch&iacute;nh sự theo đuổi mới l&agrave; cội nguồn đau khổ.&rdquo; Sống hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng giống như cuộc săn t&igrave;m của một g&atilde; thợ săn. Ch&uacute;ng ta thường kiếm t&igrave;m những chiếc b&oacute;ng v&agrave; chẳng bao giờ đến được bất kỳ nơi đ&acirc;u. V&agrave; to&agrave;n bộ cuộc đời ch&uacute;ng ta bị bỏ ph&iacute;. D&ugrave; sống ở m&ocirc;i trường n&agrave;o &ndash; ch&iacute;nh trị, thương mại hay t&ocirc;n gi&aacute;o &ndash; con người đều li&ecirc;n tục đuổi theo những chiếc b&oacute;ng n&agrave;o đ&oacute;. Họ tất bật, vội v&atilde;. Kh&ocirc;ng ai hỏi họ đi đ&acirc;u, v&igrave; cũng kh&ocirc;ng ai r&otilde; được. Chỉ một điều chắc chắn l&agrave; họ phải xoay như chong ch&oacute;ng để tồn tại, để l&agrave;m chủ một mục ti&ecirc;u n&agrave;o đ&oacute;. Họ l&agrave;m như thế v&igrave; họ cho rằng đ&oacute; l&agrave; quyền cơ bản của m&igrave;nh.</div>
<div>Vậy đ&oacute;, người ta đi từ người phụ nữ n&agrave;y đến người phụ nữ kh&aacute;c, rồi một đến một phụ nữ kh&aacute;c nữa; hay đi từ người đ&agrave;n &ocirc;ng n&agrave;y đến người đ&agrave;n &ocirc;ng kh&aacute;c, lại đến người đ&agrave;n &ocirc;ng kh&aacute;c nữa, hết phi vụ n&agrave;y đến phi vụ kh&aacute;c &ndash; tất cả chỉ nhắm đến mục đ&iacute;ch hạnh ph&uacute;c. Kỳ lạ thay, c&oacute; vẻ như hạnh ph&uacute;c lu&ocirc;n ở một nơi n&agrave;o đ&oacute; v&agrave; con người cần phải chạy đến thưởng thức n&oacute;. Nhưng ta c&agrave;ng cố gắng th&igrave; hạnh ph&uacute;c c&agrave;ng l&ugrave;i xa.</div>
<div>Cỏ ở đồi b&ecirc;n kia lu&ocirc;n xanh hơn; bạn đừng nhảy sang ngọn đồi đ&oacute; chỉ để xem c&oacute; thật sự như vậy kh&ocirc;ng. H&atilde;y thưởng thức! Nếu cỏ b&ecirc;n kia xanh hơn, h&atilde;y ngắm n&oacute; đi. Tại sao lại hủy diệt mọi thứ bằng c&aacute;ch nhảy sang một ngọn đồi kh&aacute;c v&agrave; nhận ra rằng cỏ ở đấy chẳng hề xanh hơn ngọn đồi của bạn t&iacute; n&agrave;o.</div>
<div>Con người cứ m&atilde;i đeo đuổi những ảo tưởng xa vời như thể n&oacute; sẽ b&ugrave; đắp cho họ những g&igrave; đ&atilde; mất.</div>
<div>Cuộc đuổi bắt ấy chẳng giải quyết được g&igrave;. Bạn c&oacute; thể sống trong một t&ograve;a nh&agrave; tr&aacute;ng lệ m&agrave; vẫn khổ đau hơn cả khi bạn tr&uacute; ngụ trong một t&uacute;p lều tồi t&agrave;n. Nếu bạn cảm thấy đau khổ khi sống trong một t&uacute;p lều r&aacute;ch rưới cũ kỹ th&igrave; ai cũng c&oacute; thể cảm th&ocirc;ng. Họ sẵn s&agrave;ng lắng nghe bạn than phiền, kể lể. Mọi người đều hy vọng bạn sẽ t&igrave;m được một nơi tr&uacute; ngụ tốt hơn, nếu kh&ocirc;ng phải l&agrave; một t&ograve;a nh&agrave; sang trọng th&igrave; cũng l&agrave; một ng&ocirc;i nh&agrave; nhỏ b&eacute;, đẹp đẽ. Niềm hy vọng ấy sẽ giữ cho bạn sống, th&uacute;c đẩy bạn cố gắng hết ng&agrave;y n&agrave;y sang ng&agrave;y kh&aacute;c. Nhưng c&oacute; một c&aacute;i g&igrave; đ&oacute; kh&ocirc;ng thể tựu th&agrave;nh, một thứ m&agrave; n&oacute; chỉ xảy ra khi bạn ho&agrave;n tất mọi điều. Đơn giản l&agrave; bạn cứ ngồi xuống v&agrave; n&oacute;i: &ldquo;Thế l&agrave; đủ. T&ocirc;i sẽ kh&ocirc;ng cố gắng nữa.&rdquo;</div>
<div>Điều n&agrave;y đ&atilde; xảy ra với Đức Th&iacute;ch Ca trong gi&acirc;y ph&uacute;t gi&aacute;c ngộ vi&ecirc;n m&atilde;n.</div>
<div>Ch&iacute;nh Ng&agrave;i cũng đ&atilde; theo đuổi mục đ&iacute;ch của m&igrave;nh m&agrave; bỏ cả ngai v&agrave;ng. Ng&agrave;i l&agrave; người khai s&aacute;ng nhiều thứ, cũng l&agrave; người đầu ti&ecirc;n bu&ocirc;ng bỏ nhiều thứ. Muốn rời bỏ một điều g&igrave; đ&oacute;, trước hết bạn phải sở hữu n&oacute;. Đức Phật đ&atilde; c&oacute; v&agrave; c&oacute; nhiều hơn bất kỳ con người n&agrave;o tr&ecirc;n thế gian n&agrave;y. Ng&agrave;i được nhiều cung nữ xinh đẹp v&acirc;y quanh, ng&agrave;y ng&agrave;y được hưởng sơn h&agrave;o hải vị, sống giữa h&agrave;ng trăm n&ocirc; lệ v&agrave; ngự giữa những vườn thượng uyển lộng lẫy.</div>
<div>Đức Phật n&oacute;i: &ldquo;Ta đ&atilde; từ bỏ tất cả. Ta kh&ocirc;ng t&igrave;m kiếm hạnh ph&uacute;c n&agrave;o ở thế gian. Ta sẽ t&igrave;m kiếm n&oacute;, theo đuổi n&oacute;, l&agrave;m mọi thứ để c&oacute; thể t&igrave;m thấy hạnh ph&uacute;c thực sự.&rdquo;</div>
<div>Trong s&aacute;u năm, Ng&agrave;i đ&atilde; l&agrave;m những g&igrave; m&agrave; bất cứ ai cũng c&oacute; thể l&agrave;m. Ng&agrave;i đi gặp những bậc thầy, những bậc đại sư, nh&agrave; th&ocirc;ng th&aacute;i, nh&agrave; hiền triết, những vị th&aacute;nh. Đất nước Ấn Độ c&oacute; thừa những bậc đạo cao đức trọng đ&oacute;, đến nỗi bạn kh&ocirc;ng cần phải đi t&igrave;m họ. Chỉ cần ra ng&otilde;, bạn đ&atilde; c&oacute; thể gặp được họ. Họ ở khắp mọi nơi, nếu bạn kh&ocirc;ng thấy họ, họ sẽ t&igrave;m bạn. Thời của Đức Phật l&agrave; như vậy. Thế nhưng, sau s&aacute;u năm r&ograve;ng tu tập &ndash; khổ hạnh, ăn ki&ecirc;ng, luyện tập yoga &ndash; Ng&agrave;i vẫn kh&ocirc;ng t&igrave;m được hạnh ph&uacute;c. V&agrave; chuyện xảy ra v&agrave;o một ng&agrave;y kia&hellip;</div>
<div>Suốt qu&atilde;ng thời gian tu h&agrave;nh, Đức Phật đang ăn ki&ecirc;ng, tu khổ hạnh v&agrave; &eacute;p x&aacute;c mỗi ng&agrave;y, Ng&agrave;i trở n&ecirc;n yếu ớt đến nỗi kh&ocirc;ng thể xuống d&ograve;ng s&ocirc;ng nhỏ Niranjana để tắm. Nếu kh&ocirc;ng vịn v&agrave;o một gốc c&acirc;y b&ecirc;n bờ s&ocirc;ng, Ng&agrave;i c&oacute; thể bị trượt ch&acirc;n tr&ocirc;i theo d&ograve;ng nước. Trong khi đang b&aacute;m v&agrave;o gốc c&acirc;y, Ng&agrave;i bỗng l&oacute;e l&ecirc;n một suy nghĩ: &ldquo;C&aacute;c hiền triết cho rằng tồn tại cũng giống như một đại dương. Nếu sự sống l&agrave; đại dương, th&igrave; bất kỳ điều g&igrave; ta đ&atilde; l&agrave;m đều kh&ocirc;ng đ&uacute;ng, bởi nếu ta kh&ocirc;ng thể băng qua được con s&ocirc;ng Niranjana b&eacute; nhỏ n&agrave;y th&igrave; l&agrave;m sao c&oacute; thể băng qua đại dương sự sống? Những g&igrave; ta đ&atilde; l&agrave;m l&agrave; l&atilde;ng ph&iacute; thời gian, năng lượng v&agrave; thể x&aacute;c.&rdquo; Cuối c&ugrave;ng, Ng&agrave;i quyết định quay trở lại bờ, quyết định vứt bỏ mọi nỗ lực v&agrave; ngồi xuống dưới một gốc c&acirc;y.</div>
<div>Buổi tối h&ocirc;m đ&oacute;, dưới &aacute;nh trăng lồng lộng m&ecirc;nh mang, lần đầu ti&ecirc;n trong s&aacute;u năm trời, Ng&agrave;i được ngủ một giấc ngon l&agrave;nh, kh&ocirc;ng phải lo &acirc;u m&igrave;nh sẽ đi đ&acirc;u, l&agrave;m g&igrave; v&agrave;o s&aacute;ng mai. Kh&ocirc;ng tu luyện, kh&ocirc;ng khổ hạnh, kh&ocirc;ng cần phải dậy sớm trước khi mặt trời mọc. Đ&oacute; l&agrave; lần đầu ti&ecirc;n Ng&agrave;i ho&agrave;n to&agrave;n tự do, tho&aacute;t khỏi mọi cố gắng, t&igrave;m kiếm, theo đuổi. Ng&agrave;i đ&atilde; ngủ một giấc ngủ kh&aacute;c thường, v&agrave; một buổi s&aacute;ng khi mở mắt ra, ng&ocirc;i sao cuối c&ugrave;ng đ&atilde; tắt. Người ta cho rằng ng&ocirc;i sao cuối c&ugrave;ng biến mất đồng nghĩa với sự biến mất của con người Tất Đạt Đa trước đ&oacute;. Giờ đ&acirc;y Ng&agrave;i đ&atilde; thực sự sống trong sự an lạc, kh&ocirc;ng c&ograve;n lo lắng đến tương lai, kh&ocirc;ng c&ograve;n theo đuổi điều g&igrave;, kh&ocirc;ng cố gắng l&agrave;m một điều g&igrave; nữa&hellip; Nằm xuống, kh&ocirc;ng vội v&atilde; thức sớm, Ng&agrave;i nhận ra rằng s&aacute;u năm qua giống như một cơn &aacute;c mộng. Nhưng tất cả đ&atilde; qua đi. Ng&ocirc;i sao đ&atilde; biến mất, v&agrave; th&aacute;i tử Tất Đạt Đa cũng kh&ocirc;ng c&ograve;n hiện diện như một con người trần tục.</div>
<div>Người ta gọi đ&oacute; l&agrave; kinh nghiệm an lạc, kinh nghiệm về sự thật cuối c&ugrave;ng m&agrave; ch&uacute;ng ta cứ m&atilde;i t&igrave;m kiếm v&agrave; bỏ lỡ n&oacute; bao nhi&ecirc;u lần. Nhiều Phật tử đ&atilde; kh&ocirc;ng thể hiểu nổi &yacute; nghĩa của c&acirc;u chuyện n&agrave;y. Đ&oacute; l&agrave; biến cố quan trọng nhất trong cuộc đời Đức Phật m&agrave; kh&ocirc;ng g&igrave; c&oacute; thể so s&aacute;nh được.</div>
<div>Nhưng c&oacute; lẽ bạn sẽ ngạc nhi&ecirc;n lắm&hellip; T&ocirc;i kh&ocirc;ng phải l&agrave; Phật tử, v&agrave; t&ocirc;i bất đồng với Ng&agrave;i về cả ngh&igrave;n việc. Song, t&ocirc;i l&agrave; người đầu ti&ecirc;n trong hai mươi lăm thế kỷ nhấn mạnh c&acirc;u chuyện n&agrave;y v&agrave; đưa n&oacute; th&agrave;nh vấn đề cốt yếu, bởi lẽ đ&oacute; ch&iacute;nh l&agrave; gi&acirc;y ph&uacute;t thức tỉnh s&acirc;u sắc của Ng&agrave;i. Nhiều Phật tử v&agrave; tu sĩ Phật gi&aacute;o kh&ocirc;ng thể kể lại c&acirc;u chuyện n&agrave;y, bởi v&igrave; nếu kể lại th&igrave; biết bao c&ocirc;ng sức khổ luyện của họ c&oacute; &yacute; nghĩa g&igrave;? Họ đang cố đạt tới điều g&igrave;? Họ đang rao giảng điều g&igrave;, thực h&agrave;nh v&agrave; cầu nguyện c&aacute;i g&igrave;? Nếu bạn kể lại c&acirc;u chuyện rằng Đức Phật đ&atilde; chấm dứt mọi nỗ lực t&igrave;m kiếm những gi&aacute;o điều v&ocirc; nghĩa th&igrave; người nghe sẽ hỏi bạn: Vậy, &ocirc;ng đang rao giảng cho t&ocirc;i thực h&agrave;nh một thứ v&ocirc; nghĩa hay sao? V&agrave; ch&uacute;ng ta sẽ phải chấm dứt việc rao giảng đ&oacute; trong nay mai hay sao? Nếu cuối c&ugrave;ng ch&uacute;ng ta vẫn phải dừng lại th&igrave; tại sao lại bắt đầu n&oacute; l&agrave;m g&igrave;?</div>
<div>Đối với c&aacute;c tu sĩ, điều n&agrave;y thật kh&oacute; trả lời; đặt c&acirc;u hỏi như thế l&agrave; hủy diệt to&agrave;n bộ sự nghiệp v&agrave; c&ocirc;ng lao tu tập suốt một đời của họ.</div>
<div>Sự thật v&agrave; niềm an lạc của con người cũng giống như thế. Bạn chỉ cần ngồi xuống, kh&ocirc;ng l&agrave;m g&igrave; cả, chờ đợi &ndash; kh&ocirc;ng phải chờ đợi Godot, m&agrave; chỉ đơn giản l&agrave; chờ đợi, kh&ocirc;ng phải v&igrave; một c&aacute;i g&igrave; đặc biệt m&agrave; chỉ đơn giản l&agrave; chờ đợi, ở tư thế chờ đợi, v&agrave; điều g&igrave; đến sẽ đến. Hạnh ph&uacute;c cuối c&ugrave;ng sẽ đến.</div>
<div>Cội nguồn đau khổ</div>
<div>Sống l&agrave; khổ. Con người đ&atilde; ch&igrave;m dưới nỗi đau khổ h&agrave;ng bao nhi&ecirc;u thế kỷ. Rất hiếm khi bạn gặp một người kh&ocirc;ng hề đau khổ. Đ&oacute; l&agrave; l&yacute; do tại sao người ta kh&ocirc;ng thể tin c&oacute; một người như Đức Phật tồn tại tr&ecirc;n đời n&agrave;y. Họ kh&ocirc;ng thể tin v&igrave; họ vẫn m&atilde;i sống trong nỗi khổ ri&ecirc;ng. Họ vướng s&acirc;u v&agrave;o nỗi khổ v&agrave; kh&ocirc;ng c&oacute; c&aacute;ch n&agrave;o tho&aacute;t ra được.</div>
<div>Người ta vẫn cho rằng Đức Phật l&agrave; một nh&acirc;n vật tưởng tượng, một người như Phật Th&iacute;ch Ca chỉ l&agrave; một giấc mơ đẹp của nh&acirc;n loại. Đ&oacute; ch&iacute;nh l&agrave; điều m&agrave; Sigmund Freud n&oacute;i, con người giống Đức Phật ở giấc mơ ho&agrave;n thiện. Ch&uacute;ng ta muốn tho&aacute;t ra khỏi đau khổ, ch&uacute;ng ta muốn y&ecirc;n lặng, h&ograve;a b&igrave;nh, muốn tạ ơn&hellip; nhưng kh&ocirc;ng l&agrave;m sao thực hiện được. Freud n&oacute;i: thật sự con người kh&ocirc;ng n&ecirc;n hy vọng điều g&igrave; tốt đẹp ho&agrave;n hảo; n&oacute; kh&ocirc;ng bao giờ xảy ra v&igrave; đ&oacute; l&agrave; bản chất tự nhi&ecirc;n của mọi sự vật. Con người kh&ocirc;ng thể t&igrave;m thấy hạnh ph&uacute;c.</div>
<div>Ch&uacute;ng ta cần phải lắng nghe Freud một c&aacute;ch cẩn trọng v&agrave; thấm th&iacute;a, kh&ocirc;ng n&ecirc;n phủ nhận ho&agrave;n to&agrave;n. Th&ocirc;ng điệp của &ocirc;ng l&agrave; một trong những tư tưởng được quan t&acirc;m nhiều nhất. Khi quả quyết rằng hạnh ph&uacute;c l&agrave; điều kh&ocirc;ng thể c&oacute;, Freud cũng đồng thời khẳng định niềm hy vọng về hạnh ph&uacute;c cũng h&atilde;o huyền kh&ocirc;ng k&eacute;m. Kết luận đ&oacute; kh&ocirc;ng phải của một nh&agrave; triết học m&agrave; của một người quan s&aacute;t, chi&ecirc;m nghiệm về nỗi đau khổ của con người. Freud kh&ocirc;ng thuộc kiểu người bi quan. Nhưng sau khi t&igrave;m hiểu h&agrave;ng ng&agrave;n số phận, ph&acirc;n t&iacute;ch s&acirc;u sắc t&acirc;m l&yacute; của họ, &ocirc;ng nhận ra rằng con người d&ugrave; sống thế n&agrave;o cũng đều chịu đựng đau khổ. C&ugrave;ng lắm l&agrave; ch&uacute;ng ta c&oacute; cảm gi&aacute;c h&agrave;i l&ograve;ng chứ kh&ocirc;ng bao giờ đạt tới niềm vui tối thượng. C&ugrave;ng lắm l&agrave; ch&uacute;ng ta c&oacute; thể l&agrave;m cho cuộc sống trở n&ecirc;n dễ chịu hơn một ch&uacute;t &ndash; nhờ v&agrave;o những phương tiện khoa học kỹ thuật, tiến bộ x&atilde; hội, ph&aacute;t triển kinh tế, v.v... &ndash; nhưng l&uacute;c n&agrave;o con người cũng sống trong nỗi đau khổ. L&agrave;m sao Freud tin v&agrave;o sự hiện hữu của một người như Th&iacute;ch Ca ngo&agrave;i đời thật? Sự thanh thản b&igrave;nh y&ecirc;n ấy của Đức Phật dường như chỉ l&agrave; một giấc mơ; dường như nh&acirc;n loại đang mơ về một cuộc sống Phật t&iacute;nh.</div>
<div>Đối với Freud, sự tồn tại của một nh&acirc;n vật như Phật Th&iacute;ch Ca l&agrave; một ngoại lệ kh&aacute;c thường. Cuộc đời Ng&agrave;i l&agrave; một huyền thoại, n&oacute; nằm ngo&agrave;i quy luật thế gian.</div>
<div>Tại sao con người m&atilde;i đau khổ trong khi c&aacute;i m&agrave; tất cả mọi người kh&aacute;t khao kiếm t&igrave;m l&agrave; hạnh ph&uacute;c. Kh&ocirc;ng ai muốn m&igrave;nh khổ, nhưng ai cũng khổ. Ai ai cũng muốn được hạnh ph&uacute;c, toại nguyện, b&igrave;nh an v&agrave; y&ecirc;n tĩnh. Ai cũng muốn vui vẻ, h&ograve;a đồng. Nhưng h&igrave;nh như những điều ấy rất kh&oacute; xảy ra. Giờ đ&acirc;y ch&uacute;ng ta biết r&otilde; một nguy&ecirc;n nh&acirc;n s&acirc;u xa m&agrave; những ph&acirc;n t&iacute;ch l&ocirc;-gic của Freud kh&ocirc;ng thể chạm tới.</div>
<div>Ch&uacute;ng ta phải ch&uacute; &yacute; rằng: con người muốn hạnh ph&uacute;c, v&igrave; thế m&agrave; họ lu&ocirc;n gi&agrave;y v&ograve; m&igrave;nh trong đau khổ. C&agrave;ng kh&aacute;t khao hạnh ph&uacute;c bao nhi&ecirc;u, ch&uacute;ng ta c&agrave;ng đau đớn bấy nhi&ecirc;u. Điều n&agrave;y c&oacute; vẻ v&ocirc; l&yacute; nhưng n&oacute; lại l&agrave; nguy&ecirc;n nh&acirc;n s&acirc;u xa. Nếu nắm được vai tr&ograve; của l&yacute; tr&iacute; trong qu&aacute; tr&igrave;nh tư duy của con người, ch&uacute;ng ta sẽ nhận thức r&otilde; hơn vấn đề n&agrave;y.</div>
<blockquote>Mong muốn hạnh ph&uacute;c bao giờ cũng tạo ra đau khổ. Nếu muốn tho&aacute;t ra khỏi đau khổ, tốt nhất ch&uacute;ng ta h&atilde;y tho&aacute;t ra khỏi ước mong hạnh ph&uacute;c, khi đ&oacute; kh&ocirc;ng g&igrave; c&oacute; thể l&agrave;m cho bạn đau khổ được. Đ&acirc;y l&agrave; điểm m&agrave; Freud đ&atilde; bỏ qua. Freud kh&ocirc;ng thể hiểu rằng kh&aacute;t khao hạnh ph&uacute;c l&agrave; cội nguồn đau khổ.</blockquote>
<div>Thời khắc m&agrave; bạn mơ ước hạnh ph&uacute;c ch&iacute;nh l&agrave; l&uacute;c bạn đang rời xa hiện tại, rời xa cuộc đời trước mắt để sống trong tương lai &ndash; nhưng tương lai l&agrave; c&aacute;i chưa c&oacute;, chưa hiển hiện; nghĩa l&agrave; bạn đang sống trong một giấc mơ kh&ocirc;ng thật, v&agrave; c&agrave;ng ng&agrave;y c&agrave;ng dấn s&acirc;u th&ecirc;m v&agrave;o v&ograve;ng xo&aacute;y sai lầm.</div>
<div>Mong ước hạnh ph&uacute;c chứng tỏ bạn kh&ocirc;ng b&igrave;nh an trong hiện tại, chứng tỏ bạn đang c&oacute; một nỗi khổ n&agrave;o đ&oacute;. Bạn muốn gửi nỗi khổ ấy v&agrave;o nơi kh&aacute;c để kh&ocirc;ng phải lo &acirc;u buồn b&atilde;. Đ&ocirc;i khi bạn cảm thấy đỡ ưu phiền nhưng hạt giống đau khổ vẫn c&ograve;n nguy&ecirc;n trong bạn. N&oacute; chỉ tạm thời rời khỏi bạn, nhưng mọi thứ vẫn chẳng c&oacute; g&igrave; thay đổi. Cũng như một đứa b&eacute; đang lớn l&ecirc;n, n&oacute; đang biến chuyển từng gi&acirc;y ph&uacute;t nhưng vẫn gương mặt ấy, d&ograve;ng m&aacute;u ấy.</div>
<div>Giờ đ&acirc;y bạn đang bất hạnh. Mong muốn thiết tha của bạn l&agrave; ng&agrave;y mai sẽ được hạnh ph&uacute;c, nhưng c&aacute;i ng&agrave;y mai ấy chỉ l&agrave; những ước đo&aacute;n của tất cả những g&igrave; bạn l&agrave;m trong ng&agrave;y h&ocirc;m nay. Bạn đang bất hạnh, bạn mong ng&agrave;y mai sẽ sung sướng hơn, v&agrave; kết quả l&agrave; bạn c&agrave;ng th&ecirc;m bất hạnh. Thất bại n&agrave;y khiến bạn c&agrave;ng đ&oacute;i kh&aacute;t hạnh ph&uacute;c, v&agrave; dĩ nhi&ecirc;n l&agrave; c&agrave;ng khổ sở hơn. Bạn rơi v&agrave;o một v&ograve;ng tr&ograve;n luẩn quẩn kh&ocirc;ng sao tho&aacute;t ra được, như con ch&oacute; cứ muốn đuổi theo c&aacute;i đu&ocirc;i của m&igrave;nh.</div>
<div>C&aacute;c thiền sư đ&atilde; dẫn ra c&acirc;u chuyện về người đ&aacute;nh xe v&agrave; con ngựa. Nếu con ngựa kh&ocirc;ng chịu đi chuyển, người đ&aacute;nh xe c&agrave;ng đi&ecirc;n l&ecirc;n v&agrave; quật con ngựa tới tấp, nhưng c&agrave;ng bị quật n&oacute; c&agrave;ng đứng im. Bất kỳ điều g&igrave; bạn mơ ước, khao kh&aacute;t đều khiến bạn trở n&ecirc;n đau khổ hơn m&agrave; th&ocirc;i. V&igrave; thế, điều đầu ti&ecirc;n bạn cần l&agrave;m l&agrave; đừng mơ ước nữa. Chỉ c&oacute; hiện tại l&agrave; quan trọng nhất, cho d&ugrave; hiện tại c&oacute; như thế n&agrave;o. V&agrave; theo đ&oacute;, một th&ocirc;ng điệp lớn lao đang chờ đợi bạn.</div>
<div>Th&ocirc;ng điệp ấy như sau: tại đ&acirc;y, l&uacute;c n&agrave;y, kh&ocirc;ng c&oacute; ai đau khổ cả.</div>
<div>Bạn đ&atilde; c&oacute; bao giờ khổ sở ngay tại đ&acirc;y, ngay l&uacute;c n&agrave;y kh&ocirc;ng? Ngay tại khoảnh khắc n&agrave;y, t&ocirc;i nhấn mạnh, c&oacute; ai trong ch&uacute;ng ta thực sự đau khổ ngay l&uacute;c n&agrave;y kh&ocirc;ng? Ng&agrave;y h&ocirc;m qua c&oacute; thể l&agrave; bất hạnh. Ng&agrave;y mai c&oacute; thể bất hạnh. Nhưng ngay l&uacute;c n&agrave;y &ndash; ngay khoảnh khắc phập phồng sống động của thực tại, kh&ocirc;ng &acirc;u lo qu&aacute; khứ, tương lai, bạn c&oacute; đau khổ kh&ocirc;ng?</div>
<div>K&yacute; ức c&oacute; thể mang lại cho bạn nỗi đau khổ. Ai đ&oacute; đ&atilde; sỉ nhục bạn h&ocirc;m qua, đến b&acirc;y giờ bạn vẫn bị tổn thương, đau đớn. Tại sao, tại sao điều đ&oacute; lại xảy ra với bạn? Tại sao người ta lại sỉ nhục bạn? Bạn đ&atilde; l&agrave;m nhiều điều tốt đẹp, đ&atilde; sống rất tử tế, nhưng bị lăng mạ kh&ocirc;ng thương tiếc. Bạn đang suy nghĩ về những điều kh&ocirc;ng c&ograve;n nữa. N&oacute; l&agrave; c&acirc;u chuyện của ng&agrave;y h&ocirc;m qua.</div>
<div>Bạn c&oacute; thể đau khổ khi nghĩ tới tương lai. Ng&agrave;y mai, bạn sẽ hết tiền, bạn sẽ ở đ&acirc;u? Bạn sẽ ăn g&igrave;? Kh&ocirc;ng c&ograve;n tiền trong t&uacute;i, bạn sẽ trở n&ecirc;n bất hạnh biết bao nhi&ecirc;u. Bất hạnh l&agrave; c&aacute;i đến từ qu&aacute; khứ hoặc tương lai, n&oacute; kh&ocirc;ng thuộc về hiện tại. Hiện tại l&agrave; c&aacute;i kh&ocirc;ng chứa đựng đau khổ.</div>
<div>Nếu thấm nhuần suy nghĩ n&agrave;y, bạn sẽ trở th&agrave;nh một vị Phật. Kh&ocirc;ng ai c&oacute; thể cản trở con đường của bạn. Bạn sẽ qu&ecirc;n hết mọi lời n&oacute;i của Freud; hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng chỉ l&agrave; c&aacute;i c&oacute; thể xảy ra m&agrave; n&oacute; vẫn đang hiển hiện. N&oacute; ở ngay trước mặt bạn nhưng bạn đ&atilde; bỏ qua, đơn giản chỉ v&igrave; bạn đang đi t&igrave;m một con đường n&agrave;o đ&oacute; xa x&ocirc;i.</div>
<div>Hạnh ph&uacute;c nằm ở ch&iacute;nh nơi m&agrave; ch&uacute;ng ta đang sống. Ch&uacute;ng ta ở đ&acirc;u, hạnh ph&uacute;c xuất hiện ở đ&oacute;. Hạnh ph&uacute;c bao xung quanh ta một c&aacute;ch tự nhi&ecirc;n như kh&ocirc;ng kh&iacute;, như bầu trời. Hạnh ph&uacute;c kh&ocirc;ng phải l&agrave; thứ phải đi t&igrave;m; n&oacute; l&agrave; chất liệu của vũ trụ bao la. H&atilde;y thưởng thức nguồn năng lượng tuyệt vời ấy. Bạn phải nh&igrave;n thẳng v&agrave;o n&oacute;, đối điện trực tiếp với n&oacute;. Chỉ cần lơ đ&atilde;ng mong cầu h&atilde;o huyền, bạn sẽ lập tức đ&aacute;nh mất n&oacute;.</div>
<div>Ch&uacute;ng ta tự m&igrave;nh đ&aacute;nh mất hạnh ph&uacute;c. Ch&uacute;ng ta bất hạnh v&igrave; đ&atilde; tiếp cận sai hướng.</div>
<div>Nếu khư khư nh&igrave;n v&agrave;o qu&aacute; khứ hoặc nghĩ về tương lai v&agrave; cố gắng vượt qua đau khổ th&igrave; bạn chỉ chuốc lấy thất bại. Bạn kh&ocirc;ng thể l&agrave;m chủ được n&oacute; &ndash; cho d&ugrave; bạn đ&atilde; cố gắng nhiều đến đ&acirc;u. Điều quan trọng nhất l&agrave; bạn kh&ocirc;ng thể tạo ra nỗi đau khổ ngay l&uacute;c n&agrave;y.</div>
<div>Mong cầu hạnh ph&uacute;c khiến bạn cứ mải m&ecirc; nh&igrave;n ra chỗ kh&aacute;c v&agrave; bỏ lỡ niềm hạnh ph&uacute;c thực sự. Hạnh ph&uacute;c đ&acirc;u phải l&agrave; c&aacute;i được tạo ra, hạnh ph&uacute;c chỉ đơn giản l&agrave; c&aacute;i sẵn c&oacute;. N&oacute; lu&ocirc;n hiện diện trong hiện tại. Ngay l&uacute;c n&agrave;y, bạn hạnh ph&uacute;c, thật sự rất hạnh ph&uacute;c. Đức Phật cũng trải qua kinh nghiệm ấy. Ng&agrave;i l&agrave; con của một vị vua, Ng&agrave;i c&oacute; đủ mọi thứ m&agrave; vẫn kh&ocirc;ng hạnh ph&uacute;c. Ng&agrave;i chỉ cảm thấy chồng chất khổ t&acirc;m, v&igrave; c&agrave;ng sở hữu nhiều thứ th&igrave; c&agrave;ng kh&oacute; c&oacute; được hạnh ph&uacute;c thực sự. Đ&oacute; l&agrave; nỗi khổ của người gi&agrave;u: c&agrave;ng t&iacute;ch lũy nhiều của cải th&igrave; c&agrave;ng sợ mất. Những người ngh&egrave;o lu&ocirc;n biết r&otilde; việc họ l&agrave;m: họ phải kiếm tiền để sống, phải x&acirc;y nh&agrave;, phải mua xe, phải c&oacute; tiền cho con đi học đại học. L&uacute;c n&agrave;o họ cũng lo nghĩ c&ocirc;ng việc sắp tới. Họ bận rộn với tương lai v&agrave; hy vọng: &ldquo;Một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute;, &hellip; nhất định một ng&agrave;y n&agrave;o đ&oacute;&hellip;&rdquo; Họ khổ sở nhưng họ sống trong hy vọng.</div>
<div>Những người gi&agrave;u cũng khổ sở nhưng họ lại chẳng c&oacute; g&igrave; để hy vọng. Họ đau khổ gấp đ&ocirc;i, tội nghiệp gấp đ&ocirc;i. Họ mong ng&oacute;ng một tương lai n&agrave;o đ&oacute; m&agrave; c&aacute;i tương lai ấy dường như cũng kh&ocirc;ng mang lại cho họ điều g&igrave;, v&igrave; họ đ&atilde; qu&aacute; đầy đủ. Họ lu&ocirc;n sống trong lo lắng, nghi ngờ. Rồi họ trở n&ecirc;n đau đớn v&ocirc; c&ugrave;ng. Phật Th&iacute;ch Ca đ&atilde; từng sống một cuộc đời như thế. Từ gi&atilde; mọi cao sang quyền qu&yacute;, từ gi&atilde; người vợ hiền xinh đẹp v&agrave; đứa con trai vừa mới sinh, Ng&agrave;i trốn khỏi cung điện. Ng&agrave;i trở th&agrave;nh người ăn xin. Ng&agrave;i bắt đầu đi t&igrave;m hạnh ph&uacute;c, hỏi khắp c&aacute;c vị đại sư, hiền triết để xin lời khuy&ecirc;n. Rồi Ng&agrave;i cũng thực h&agrave;nh theo những g&igrave; được chỉ dạy. Nhưng c&agrave;ng nghe theo những lời khuy&ecirc;n, Ng&agrave;i c&agrave;ng bị rối bời, mờ mịt.</div>
<div>Dường như Ng&agrave;i đ&atilde; thử l&agrave;m tất cả những g&igrave; được m&aacute;ch bảo. Nghe theo lời khuy&ecirc;n: &ldquo;H&atilde;y luyện Hatha Yoga đi,&rdquo; Ng&agrave;i trở th&agrave;nh một người thực h&agrave;nh Hatha Yoga mẫu mực. Nhưng cũng chẳng c&oacute; niềm hạnh ph&uacute;c n&agrave;o xuất hiện cả. C&oacute; chăng l&agrave; một cơ thể mạnh khỏe hơn m&agrave; th&ocirc;i. Người ta c&oacute; thể mạnh khỏe hơn đ&ocirc;i ch&uacute;t, nhưng điều đ&oacute; kh&ocirc;ng đồng nghĩa với hạnh ph&uacute;c. Năng lượng nhiều m&agrave; l&agrave;m g&igrave; nếu cứ dồn hết năng lượng ấy v&agrave;o nỗi mong chờ bất hạnh. Ngh&egrave;o t&uacute;ng khiến ta khổ sở, nhưng gi&agrave;u c&oacute; cũng l&agrave;m ta khổ sở hơn v&igrave; bao nhi&ecirc;u mới đủ cho nhu cầu của ch&uacute;ng ta.</div>
<div>Đức Phật chấm dứt mọi sự luyện tập Yoga. Ng&agrave;i l&ecirc;n đường t&igrave;m kiếm c&aacute;c vị thầy kh&aacute;c, những học giả, nh&agrave; th&ocirc;ng th&aacute;i, nh&agrave; thiền định&hellip; Ng&agrave;i cũng v&acirc;ng theo lời c&aacute;c vị ấy, v&agrave; tất nhi&ecirc;n cũng kh&ocirc;ng c&oacute; niềm hạnh ph&uacute;c n&agrave;o xuất hiện. Ng&agrave;i thực sự mong cầu hạnh ph&uacute;c. Khi ch&uacute;ng ta thực sự t&igrave;m kiếm một điều g&igrave; đ&oacute; tức l&agrave; ch&uacute;ng ta kh&ocirc;ng c&ograve;n phương c&aacute;ch n&agrave;o để giải quyết cả.</div>
<div>Một người tầm thường sẽ dừng lại bất kỳ một nơi n&agrave;o đ&oacute; tr&ecirc;n đường v&igrave; họ kh&ocirc;ng thực sự muốn t&igrave;m kiếm. Người tận c&ugrave;ng kh&aacute;t khao l&agrave; người c&oacute; thể đi đến cuối con đường, để nhận ra một điều l&agrave; mọi sự t&igrave;m kiếm đều v&ocirc; nghĩa l&yacute;. Ch&iacute;nh sự t&igrave;m kiếm l&agrave; con đường của kh&aacute;t khao &ndash; Đức Phật đ&atilde; nhận biết điều trọng yếu ấy trong một ng&agrave;y gi&aacute;c ngộ. Ng&agrave;i đ&atilde; từ bỏ cung điện, từ bỏ mọi kho t&agrave;ng vật chất, v&agrave; sau s&aacute;u năm, Ng&agrave;i từ bỏ cả việc đi t&igrave;m kiếm hạnh ph&uacute;c.&nbsp;Nghĩa l&agrave; Ng&agrave;i đ&atilde; chấm dứt việc t&igrave;m kiếm vật chất trước, v&agrave; sau đ&oacute; l&agrave; chấm dứt những khao kh&aacute;t về tinh thần.&nbsp;Thế giới đ&atilde; dừng lại từ l&acirc;u, giờ đ&acirc;y, Ng&agrave;i cũng đ&atilde; dừng lại. Ng&agrave;i từ bỏ ho&agrave;n to&agrave;n mọi dục vọng, mong cầu&hellip;, v&agrave; ngay l&uacute;c ấy, hạnh ph&uacute;c c&oacute; mặt. Gi&acirc;y ph&uacute;t đ&oacute; tr&agrave;n trề &acirc;n ph&uacute;c. Chấm dứt mọi mong muốn, mọi hy vọng, th&aacute;i tử Tất Đạt Đa lập tức trở th&agrave;nh Đức Phật. Ng&agrave;i đ&atilde; t&igrave;m kiếm qu&aacute; l&acirc;u trong khi hạnh ph&uacute;c ở trước mặt Ng&agrave;i. Hạnh ph&uacute;c ở đ&oacute;, tr&agrave;n ngập khắp nơi trong vũ trụ. Đ&oacute; l&agrave; an lạc, l&agrave; sự thật, l&agrave; thần th&aacute;nh.</div>
<div>&nbsp;</div>
<div><a href="https://youtu.be/zP9XrmANdII" target="_blank">Audio: https://youtu.be/zP9XrmANdII</a></div>
<div>&nbsp;</div>
<div>Tr&iacute;ch từ quyển 'Hạnh ph&uacute;c tại t&acirc;m' - Osho</div>
 
Câu hỏi quan trọng nhất trong mọi câu hỏi là: Hạnh phúc thực sự là gì? Người ta có thể đạt được nó không? Hạnh phúc là vĩnh cửu, hay chỉ là khoảnh khắc? Cuộc sống chỉ là một giấc mơ phù du hay cũng là một sự thật trường tồn? Cuộc sống chỉ có sống và chết hay còn có sự luân hồi giữa hai cõi tử sinh? Bởi vì không có gì mãi mãi nên cũng chẳng có hạnh phúc thực sự. Nếu hạnh phúc là một khoảnh khắc, nó chỉ thoáng qua đời bạn: nó bên bạn lúc này, rồi sẽ rời xa bạn vào một ngày nào đó. Và khi không còn hạnh phúc, bạn lại rơi vào trạng thái thất vọng tối tăm.
 
Cuộc sống thật là mờ mịt. Giây phút này bạn tràn trề niềm vui nhưng thời khắc sau, lại chứa đầy đau khổ; cuộc đời bạn là một trạng thái hỗn độn những cảm xúc. Bạn không thể giữ hạnh phúc ở lại mãi mãi. Một cách bí ẩn, hạnh phúc cứ đến rồi đi mà bạn không cách nào làm chủ được nó. Bạn không thể tránh khỏi sự đau khổ; vì nó cũng đến và đi theo cách riêng của nó. Bạn chỉ đơn giản là một nạn nhân. Bạn bị xẻ đôi ra giữa hạnh phúc và bất hạnh. Không bao giờ bình an được.
 
Cuộc sống này luôn bị phân tách thành hai mặt. Bản chất hai mặt của hạnh phúc và bất hạnh là nền tảng nhất và rõ ràng nhất. Chúng ta còn vô số thứ có tính chất hai mặt kiểu như vậy: tính hai mặt của yêu và ghét, sống và chết, ngày và đêm, mùa hè và mùa đông, trẻ và già, v.v... và v.v... Về cơ bản, con người luôn bị giằng xé giữa hạnh phúc và khổ đau, bị đẩy vào hai thái cực khác nhau của cảm xúc, không thể tìm được trạng thái cân bằng.
Theo Phật giáo, con người mắc chứng tâm bệnh. Tâm bệnh này là cố tật, hay có thể vượt qua?
 
Câu hỏi nền tảng và quan trọng nhất được đặt ra: Hạnh phúc thực sự là gì? Chắc chắn hạnh phúc mà chúng ta biết không phải là đích thực, nó chỉ là một giấc mơ và luôn luôn có thể ra đi. Có cái gì đó rất giống hạnh phúc ở thời điểm này thì bỗng dưng hóa thành bất hạnh ở thời điểm khác.
 
Hạnh phúc hóa thành bất hạnh: đó là hai mặt của một vấn đề, như hai mặt của một đồng xu. Nếu bạn đang ở phía bên này, hẳn là mặt bên kia đang ẩn náu và chờ cơ hội để xuất hiện. Khi bạn hạnh phúc, thâm tâm bạn đang che giấu một nỗi lo sợ mất mát, sớm hay muộn gì hạnh phúc cũng tuột khỏi tay bạn, rằng đêm tối thất vọng lại đến, rằng ánh sáng tốt đẹp chỉ là ảo giác; nó không thể giúp bạn lấy lại được hy vọng bình an.
 
Hạnh phúc của chúng ta không phải đích thực đơn giản vì luôn có nỗi đau khổ chìm khuất phía sau. Tình yêu mà chúng ta tưởng mình đang có, vẫn không phải đích thực vì chiếc mặt nạ của hận thù luôn ẩn chìm đâu đó. Lòng thương của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì nếu chúng ta vẫn còn nổi giận – cho dù được nuôi dưỡng, được giáo dục một cách cẩn trọng… thì tình thương của bạn vẫn không hơn gì cơn giận. Tâm hồn nhạy cảm của bạn không thực sự nhạy cảm mà nó chỉ là một thứ bài tập của lý trí.
 
Hãy nhớ rằng: toàn bộ loài người được khuyến dụ rằng đức hạnh là thứ có thể luyện tập, cái tốt đẹp cũng do luyện tập, rằng con người có thể học cách hạnh phúc, có thể làm chủ được hạnh phúc, rằng nhờ quyền lực mà con người sẽ tạo nên một kiểu tính cách mang lại hạnh phúc. Điều này hoàn toàn sai lầm.
 
Bạn hãy hiểu rằng hạnh phúc là thứ không bao giờ do luyện tập mà có. Nó không phải do bạn tạo ra. Những gì bạn tạo ra bao giờ cũng nhỏ hơn, ít hơn bạn, nó không thể lớn hơn chính bạn. Một bức tranh không thể lớn hơn họa sĩ và một bài thơ không thể lớn hơn chính nhà thơ. Bài hát của bạn sẽ nhỏ hơn chính bạn.
 
Nếu thực hành tìm kiếm hạnh phúc, bạn sẽ luôn quay lại điểm xuất phát một cách ngây ngô bởi đó vẫn là chuyến phiêu lưu của lòng tự kỷ với một tâm trí hỗn loạn. Với một tâm trí như vậy, bạn không thể tạo ra sự hài hòa, không thể tạo ra lòng biết ơn. Lòng biết ơn luôn nằm ở phía bên kia, nó là một món quà dành cho người có đức tin lớn lao vào sự buông bỏ hoàn toàn. Chỉ ở nấc thang cao vời đó, hạnh phúc mới thực sự xuất hiện.
 
Lòng biết ơn luôn nằm ở phía bên kia, nó là một món quà dành cho người có đức tin lớn lao vào sự buông bỏ hoàn toàn. Chỉ ở nấc thang cao vời đó, hạnh phúc mới thực sự xuất hiện.
 
Chúng ta được giáo dục là phải cố gắng chiến thắng, cố đạt được ước mơ. Tâm trí chúng ta được nuôi dưỡng bằng ý tưởng nhất định phải là người thành đạt. Nền giáo dục, văn hóa, tôn giáo của chúng ta, tất cả đều dựa vào ý tưởng cơ bản rằng con người cần phải có tham vọng, và chỉ những người tham vọng mới có thể thành công. Nhưng đó là điều không bao giờ xảy ra, nó sẽ không bao giờ xảy ra, và thật ngớ ngẩn nếu chúng ta cứ tin như vậy.
 
Một người luôn tham vọng không bao giờ có thể hạnh phúc; và trên thực tế, người tham vọng mới là kẻ đau khổ nhất thế giới. Thế mà chúng ta dạy dỗ trẻ em rằng: “Phải xếp thứ nhất, phải đứng đầu, chỉ như thế, con mới hạnh phúc.” Bạn đã từng thấy ai đó đứng đầu và hạnh phúc chưa? Alexander Đại đế có hạnh phúc khi ông ta thống lĩnh toàn thế giới không? Ông ta là một trong những người bất hạnh nhất sống trên trái đất này.
Nhìn niềm vui của Diogenes, ngài Đại đế bỗng ganh tị – ngài ganh tị với một kẻ ăn xin?
 
Diogenes là người ăn xin; ông ta chẳng có gì, kể cả cái bình bát. Đức Phật ít ra còn có được chiếc bình và ba cái áo choàng. Diogenes hoàn toàn không có gì. Trước kia thì ông cũng có một cái bìn

File Attachment Icon
78745245_3210212768994905_2693777512088993792_n.jpg